Cả căn phòng ngập trong sự mờ ám, bị tiếng gọi của Lâm Bình Bình cắt ngang.
Thời Viễn Quy như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhận ra tay mình vẫn đang đặt trên chân Giang Phán. Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình suýt nữa đã làm, hắn vừa xấu hổ vừa áy náy, vội vàng đứng dậy, không dám nhìn người đang nằm trên giường.
Giang Phán cũng chẳng khá hơn là bao.
Cơ thể vẫn chưa hết phản ứng, trong lòng lại dâng lên khao khát mãnh liệt với Thời Viễn Quy khiến y vô cùng xấu hổ. Giờ không tiện đứng dậy ngay, chỉ có thể vội vàng kéo ống quần xuống, ngồi lại trên giường chỉnh sửa lại y phục.
Thời Viễn Quy đứng cách Giang Phán không xa, lúng túng không biết làm gì. Hắn muốn nói vài lời giải thích, nhưng miệng chỉ mấp máy, không phát ra được tiếng nào, sắc mặt căng thẳng, hai tai đỏ bừng.
Hai người không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng thở.
Đúng lúc không khí đang ngột ngạt, Lâm Bình Bình vén rèm tre ló đầu vào, trách móc: “Ca ca ơi, bôi thuốc xong chưa? Ta gọi mãi không thấy trả lời. Cơm xong rồi, ra ăn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT