Tối hôm đó, vừa ăn cơm xong thì Tôn Kiều Kiều và Triệu Quế Phương đến.
Giang Phán không mời họ vào nhà, một nửa gian chính là chỗ y ngủ, không tiện để người ngoài vào.
Mọi người ngồi quanh bàn đá ngoài sân. Sau vài câu xã giao, Triệu Quế Phương nở nụ cười lấy lòng, nói với Giang Phán: “Từ khi ngươi còn nhỏ thẩm đã biết ngươi là đứa có tiền đồ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Quả nhiên giờ làm ăn phát đạt, còn biết giúp đỡ người nhà nữa.”
Giang Phán không để tâm đến ý đồ của Triệu Quế Phương. Việc y dùng Lâm Tiến Bảo và Tôn Kiều Kiều là vì thấy họ tốt, chẳng liên quan gì đến bà ta. Y chưa từng quên chuyện Triệu Quế Phương từng muốn đưa Lâm Bình Bình và Lâm An An đi, lại còn chiếm đất nhà họ. Mười mẫu đất cộng hai gian nhà mà chỉ trả hơn hai lượng bạc.
Khi đó không còn cách nào, thế yếu phải nhún nhường.
Giờ thì khác rồi, Giang Phán không cần nhờ vả nhà họ Lâm nữa. Nếu Triệu Quế Phương không gây chuyện, thì ai sống đời nấy, nước sông không phạm nước giếng. Còn nếu bà ta có ý đồ khác, thì y cũng chẳng ngán.
Giang Phán không đáp lại lời “giúp đỡ người nhà” của Triệu Quế Phương, mà đi thẳng vào vấn đề: “Tiến Bảo nói với ta rồi, để nhị tẩu đến giúp thì không vấn đề gì. Có thể đến muộn một chút, miễn là làm việc cho tốt. Ta nói trước yêu cầu của mình, nghe xong nếu thấy ổn thì bàn tiếp, không thì thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play