Thời Viễn Quy và Lý sư phụ đều quay sang nhìn Giang Phán. Lý sư phụ đánh giá y từ đầu đến chân, Thời Viễn Quy không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi ý.
Giang Phán nói: “Hai con thỏ lần lượt là tám cân sáu lạng và hai cân bốn lạng, cộng lại là mười một cân. Thỏ một cân mười sáu văn, tổng cộng là 176 văn; thịt cheo ba cân rưỡi, mỗi cân bốn mươi lăm văn, là một trăm năm mươi bảy văn rưỡi; gà rừng ba mươi hai văn. Cộng lại là ba trăm sáu mươi lăm văn rưỡi.”
“Nếu bỏ phần lẻ, thì phải trả ba trăm sáu mươi lăm văn. Ngươi đã tính thiếu năm mươi văn!”
Vừa dứt lời, Thời Viễn Quy liền cau mày nhìn Lý sư phụ, ánh mắt sắc lạnh.
Lý sư phụ hơi cứng mặt, vỗ trán giả vờ: “Xem ta này, vừa ngủ dậy đầu óc còn mơ màng.”
Ông ta giả vờ gõ lại bàn tính, giọng gượng gạo: “Ta tính sai thật, thiếu mất năm mươi văn. May mà có ngươi nhắc, ngươi chắc từng đi học nhỉ, tính nhanh thật.” Nói đến cuối, giọng ông ta đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra Lý sư phụ cố tình làm vậy. Phòng bếp không có nhiều ngân sách, ông ta thường ép giá với nông dân, nếu không bán thì có người khác. Nhưng với thợ săn thì không thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT