Anh nhớ lại dáng vẻ Ninh Hủ nằm trên giường, dường như cũng tức giận như hôm nay, chỉ khác là đôi mắt đào hoa kia không chỉ chứa đựng sự giận dữ, mà còn ngấn lệ, khi nhắm mắt lại, hàng mi dài cũng ướt đẫm.
Đoàn Yến giật mình thu hồi suy nghĩ, nhận ra mình đã thất thần.
Để che giấu khoảnh khắc khác lạ ấy, thanh niên quay mặt đi, khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu không phải ngươi hạ chỉ trói ta đến tẩm điện, thì cũng không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Ngươi sỉ nhục ta, sỉ nhục Yến quốc, ta còn chưa tính sổ với ngươi.” Đoàn Yến bình tĩnh lại, đều đều nói: “Giữa ta và ngươi, không chỉ có thù nước, còn có hận cá nhân, muốn ta xin lỗi ngươi—”
“Không thể nào.” Anh nói.
Ninh Hủ tức đến má hồng rực.
Nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể giải thích với Đoàn Yến rằng chuyện trước đây không phải do cậu làm, cậu vừa mở mắt đã bị bỏ thuốc trong tẩm điện.
“Bệ hạ, mời về cho.” Đoàn Yến lại lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Ninh Hủ hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Trước khi trẫm đến, ngươi có nghe thấy tiếng người ngoài sân không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT