Chương 1

Đau đầu.

Ngực cũng âm ỉ đau.

Cơn khó chịu cứ dồn dập kéo đến, xâm chiếm cơ thể. Ninh Hủ giãy giụa một lúc, mày nhíu chặt, hơi thở như chìm vào nước, nặng nề tắc nghẽn trong lồng ngực.

Sớm biết sẽ đột tử, cậu đã chẳng thức đêm làm dữ liệu thí nghiệm.

Là một con bò ngựa nghiên cứu, lại còn đi theo vị giáo sư lạnh lùng và háo danh nhất, Ninh Hủ vì muốn hoàn thành dữ liệu cho bài luận văn mà thức trắng ba đêm liền trong phòng thí nghiệm.

Cứ ngỡ mình còn trẻ, cơ thể chịu được, ai ngờ vào nửa đêm cuối cùng, đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm ở tim.

Ninh Hủ ôm bàn phím ngã gục.

… Đột tử trong phòng thí nghiệm, không biết ngày mai có lên đầu đề của trường không.

Cha mẹ nuôi đã nuôi nấng cậu hơn hai mươi năm, khi nghe tin này, sẽ cảm thấy thế nào?

Mang theo suy nghĩ ấy, trước mắt Ninh Hủ hoàn toàn chìm vào bóng tối.

---

Khi ý thức tỉnh lại, đầu tiên Ninh Hủ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, so với nó, cơn đau âm ỉ ở ngực dần tan biến chẳng đáng kể nữa.

Không chỉ vậy, cả cơ thể cậu như bị lửa bao vây, nóng rực từ đầu ngón tay lan đến tứ chi, máu như sôi trào, khiến dây thần kinh trong đầu càng thêm căng thẳng.

Cả đời này cậu đã làm chuyện ác gì, mà phải bị ném vào chảo dầu địa ngục để nấu nướng thế này?

Ninh Hủ vật lộn trong cơn đau một lúc, cuối cùng mở được mắt.

Như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảnh vật trước mắt mờ mịt, Ninh Hủ loạng choạng một chút, chợt nghe phía sau có người nói: “Bệ hạ, con tin đang ở trong điện, nô tài sẽ đỡ người vào.”

Con tin? Con tin gì?

Ninh Hủ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có người từ hai bên đỡ lấy tay cậu. Ngay sau đó, tiếng cánh cửa gỗ kêu “kẹt” vang lên, cậu được người ta dìu bước vào trong.

Tầm nhìn dần rõ ràng, Ninh Hủ vô thức ngẩng lên nhìn quanh.

Đây là một cung điện rộng rãi, sáng sủa. Gạch lát sàn khắc hoa văn sen, bốn cột trụ trong điện được vẽ rồng phượng bằng bột vàng, những viên dạ minh châu to bằng nắm tay được khảm vào mắt rồng và mắt phượng, những chiếc đèn đồng hình hạc cổ dài được xếp ngay ngắn, ánh nến lung linh. Đâu đâu cũng thấy những vật dụng tinh xảo mà Ninh Hủ không nhận ra, rèm lụa mỏng buông rủ, trong điện thoảng hương thơm lạ.

Thật không tệ, Ninh Hủ thầm nghĩ, hóa ra địa ngục trông thế này, vậy cậu nguyện ở đây cả đời.

“Bệ hạ” hai người mặc trường bào xanh thẫm đỡ cậu vào, buông tay, cung kính nói: “Người đang ở trên giường trong trong phòng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.”

“Nếu bệ hạ có gì sai bảo, cứ gọi người vào, nô tài xin chờ ngoài kia.”

Ninh Hủ: “… Hử?”

Thấy cậu không có lệnh gì thêm, những người khác lặng lẽ lui ra, cửa điện đóng lại, để lại Ninh Hủ đầy hoang mang.

Sao lại cảm thấy có gì đó không đúng?

Ninh Hủ giơ tay xoa huyệt thái dương, cố gắng giảm bớt cơn đau đầu.

Có lẽ là ảo giác, cảm giác khó chịu trong đầu dường như thật sự dịu đi. Một lúc sau, chỉ còn lại chút đau âm ỉ.

Nhưng khi cơn đau dần tan, cảm giác nóng rực trong người lại càng rõ rệt, mãnh liệt hơn. Ninh Hủ đứng trong điện sáng rực ánh nến, gần như không thở nổi, bất giác đưa tay kéo cổ áo.

Chính vì động tác này, tầm mắt cậu nhìn xuống, thấy bộ y phục mình đang mặc.

Trường bào màu xanh nhạt, viền thêu hoa văn rồng tinh xảo, chỉ riêng dây đai lưng khảm vô số trân châu đã có trị giá không nhỏ.

Dù là một sinh viên bình thường, Ninh Hủ cũng nhận ra sự quý giá bất thường từ bộ y phục này.

Khoan đã, cậu sững lại, không đúng.

Đây không phải địa ngục! Địa ngục nào lại còn chu đáo thay đồ cho người ta?

Ninh Hủ đang đứng trong điện, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, chợt nghe từ sâu trong cung điện, nơi rèm lụa che kín, vang lên vài tiếng rên khe khẽ.

Còn có người?

Đúng rồi, vừa nãy mấy người kia nói, con tin cũng ở trong điện.

Ninh Hủ vô thức bước về phía phát ra âm thanh.

Vén mấy lớp rèm lụa mỏng, cậu đi đến tận cùng, cuối cùng thấy một chiếc giường đỏ thẫm. Rèm giường có chuông vàng treo ở góc, buông nghiêng một nửa, che khuất cảnh bên trong.

Ninh Hủ không hiểu, dứt khoát bước tới, đưa tay vén rèm.

“Con tin…?”

Một đôi mắt đen như mực đột nhiên ngẩng lên, trong mắt ánh lên làn sương mỏng, nhưng sự căm hận và bất cam mãnh liệt trong đó khiến Ninh Hủ giật lùi nửa bước!

Ngay sau đó, Ninh Hủ nhìn rõ toàn bộ dáng vẻ của thanh niên này.

Anh nằm nghiêng trên giường, tay chân và toàn thân bị trói chặt, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt. Bộ y phục lót màu trắng trên người rối loạn, để lộ chiếc cổ thon dài lấm tấm mồ hôi và một mảng ngực nhỏ.

Khuôn mặt càng thêm thảm hại, tóc ướt mồ hôi dính vào má, nhưng không che được gò má trắng ngọc thoáng hồng. Đôi môi mỏng mím chặt đến trắng bệch, như đang kìm nén cơn giận vô biên.

Ninh Hủ giật mình, hỏi: “Ngươi… ngươi là con tin của ta?”

Cậu từ khi nào có con tin đẹp thế này?

“Cẩu hoàng đế…” Thanh niên đột nhiên lên tiếng, giọng khàn đặc, từng chữ rõ ràng, thấp giọng nói: “Chờ ngày sau, ta nhất định giết ngươi!”

“Ngươi tốt nhất là giết ta ngay bây giờ” anh ngẩng cổ, nhìn chằm chằm Ninh Hủ: “Nếu không, khi ta hồi quốc, nhất định sẽ tìm mọi cách bắt ngươi… móc đôi mắt cẩu của ngươi ra, từng nhát từng nhát… cắt lấy thịt trên người ngươi…”

Lời này quá dài, anh dường như rất khó chịu, nói ra vô cùng gắng sức.

Ninh Hủ bất ngờ nói: “Con tin, ngươi đừng nói nữa.”

Thanh niên: “…”

Anh cuối cùng không còn sức nói tiếp, nhắm mắt, kiệt sức ngã vào chăn mềm trên giường, hơi thở dồn dập.

Ninh Hủ dù khó chịu trong người, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Thói quen tư duy và học tập tốt qua nhiều năm khiến cậu nhanh chóng thoát khỏi hoang mang, bắt đầu sắp xếp lại những chuyện kỳ lạ đang xảy ra.

Ninh Hủ quay người nhìn quanh, thoáng thấy một chiếc gương đồng hình hoa gần cửa sổ, liền bước nhanh tới.

Hình ảnh trong gương hiện ra.

Ninh Hủ đưa tay sờ mặt mình, hơi kinh ngạc.

Vẫn là đôi mày mắt quen thuộc, nhưng quầng thâm do thức đêm không còn, vết sẹo nhỏ trên trán do ngã hồi bé cũng biến mất. Da mặt mịn màng như ngọc tuyết, mái tóc đen dài đến eo được buộc đơn giản phía sau, môi không son mà đỏ, ánh mắt toát lên vẻ cao quý trời sinh.

Ninh Hủ hít sâu, cụp mắt, nhanh chóng lục lọi xung quanh.

Vàng ngọc bạc liếc qua, không lâu sau, Ninh Hủ tìm thấy vài cuốn sách trên giá bày đồ.

Mở ra là kiểu chữ dọc khiến cậu đau đầu, nhưng kỳ lạ thay, dù nét chữ phức tạp, Ninh Hủ vẫn hiểu được.

Lật vội vài trang, Ninh Hủ đột nhiên đóng sách, tay đỡ giá gỗ, trong lòng dậy sóng.

Cậu — xuyên sách rồi.

Xuyên thành hoàng đế bù nhìn mới đăng cơ của triều đại Đại Chiêu, Ninh Hủ.

Sở dĩ cậu nhanh chóng nhận ra, là vì vài ngày trước, cậu từng nghe một đàn em nữ trong nhóm hào hứng kể về một cuốn tiểu thuyết đam mỹ máu chó mà cô ấy vừa đọc.

Vì trùng tên với nhân vật chính trong sách, Ninh Hủ tò mò nghe lỏm vài câu.

Theo lời nữ đàn em, cậu là một hoàng đế, nhưng lại là hôn quân chính hiệu, bạo ngược dâm loạn, ép nước bại trận dâng thất hoàng tử Đoàn Yến làm con tin, dùng đủ mọi cách sỉ nhục.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc lăng mạ trước đám đông, bắt anh bưng trà rót nước trong yến tiệc, động tí là quất roi đánh đập, v.v.

“Thật là một tên khốn” đàn em nữ tức giận nói: “Làm nhục tên của đàn anh! Chả trách lại mất nước!”

Lúc đó Ninh Hủ đang bận thí nghiệm, chỉ nghe một lúc rồi mất tập trung, lại không hứng thú với thể loại này, nên nhanh chóng quay lại công việc.

Cậu thậm chí không để ý nhân vật chính trong sách có mấy người, là ai.

Ninh Hủ: “…”

Nếu biết trước sẽ gặp chuyện xuyên sách huyền ảo sau khi đột tử, cậu nhất định đã mượn đàn em cuốn sách đó, học thuộc từng chữ.

Cậu đặt sách về giá, bước ra ngoài vài bước, chợt chân mềm nhũn, suýt ngã xuống tấm thảm lông cừu.

Ninh Hủ hoàn hồn.

Quá sốc khiến cậu bỏ qua cảm giác lạ trong cơ thể — cơn nóng trong máu ban đầu giờ đã lan ra bề mặt da, khiến đầu óc cậu mụ mị, một cảm giác thôi thúc dâng lên từng đợt, cổ họng khô khốc.

Chuyện gì thế này? Ninh Hủ mơ hồ nghĩ.

Cậu lại nhớ đến thanh niên trên giường — người đó không phải con tin của cậu, mà là con tin do nước bại trận gửi đến, Đoàn Yến.

Cũng là cái tên duy nhất cậu nhớ ngoài chính mình.

Đoàn Yến lúc nãy trông cũng rất khó chịu… Nghĩ vậy, Ninh Hủ lê bước chân mỏi nhừ về phía giường.

Nghe tiếng cậu đến gần, thanh niên trên giường cố sức ngẩng đầu, mắt đen lộ vẻ bất ngờ — anh tưởng Ninh Hủ đã rời điện.

Dưới ánh nhìn cảnh giác của anh, Ninh Hủ ngồi xuống mép giường, khẽ thở hổn hển.

“Ngươi là Đoàn Yến?” Ninh Hủ quay lại, dò hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ thế?”

“…” Thanh niên đột nhiên giãy giụa, nhưng dây thừng trói chặt khiến anh chỉ làm áo lót trên người thêm rối, lộ ra nhiều hơn.

“Cút!” Anh gầm lên: “— Cách xa ta ra!”

Ninh Hủ lại bị mắng, giận từ tim nổi lên, dứt khoát không nói nữa, vươn cánh tay ma quỷ ra.

Khi ngón tay chạm vào mặt Đoàn Yến, thanh niên rõ ràng bị kích động mạnh, cơ thể ngả mạnh ra sau, ánh mắt như muốn xé nát Ninh Hủ.

Nhưng Ninh Hủ không để ý đến sự chống cự kịch liệt của anh, đưa tay còn lại giữ người, sờ lên khuôn mặt nóng ran của anh, rồi đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim.

“… Sốt à?” Ninh Hủ lẩm bẩm, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Cả cậu và Đoàn Yến, hiện tại đang —

Đúng lúc này, theo động tác giãy giụa của Đoàn Yến, từ dưới chăn mềm lăn ra vài món đồ, bị Ninh Hủ thoáng thấy.

Rồi cậu buông tay đang giữ thanh niên, cúi nhìn.

Một lọ thuốc màu xanh biếc, một sợi roi đen mảnh, vài vòng ngọc trắng rơi lả tả với hình dạng kỳ lạ… và một cây chày khắc hoa văn rồng, đuôi còn buộc một miếng ngọc tròn bằng dây đỏ?

Đầu óc Ninh Hủ trống rỗng.

Chày, chày? Cái chày to thế này để làm gì?

Chắc không phải dùng để cán bột trên giường đâu!

Ninh Hủ kinh hãi bật dậy.

… Không bật nổi, lại vì tay chân vô lực mà ngã trở lại.

Đoàn Yến cũng theo động tác của cậu mà nhìn, ngay lập tức, gương mặt vốn đã đỏ ửng của anh càng thêm sắc màu, như say rượu.

“Ngươi…” Đoàn Yến nghiến răng: “Nếu dám dùng thứ này lên ta, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết—”

Anh chưa nói xong, Ninh Hủ đã loạng choạng ngã khỏi giường, chống người lao về phía cửa điện, chạy trốn điên cuồng.

Đoàn Yến: “…”

Đầu óc Ninh Hủ còn hỗn loạn hơn Đoàn Yến, cuối cùng cậu cũng hiểu, đám cung nhân đỡ mình vào điện là muốn cậu làm gì.

Quá điên rồ.

Dù kiếp trước cậu vốn không thẳng, cũng không chịu nổi kích thích này.

Ninh Hủ mất chút thời gian để trở lại cửa điện. Lúc này, dược lực trong người đã phát tán, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng phủ một tầng sương.

Ninh Hủ run run lông mi, cố sức đẩy cửa.

Cánh cửa gỗ không nhúc nhích.

“Người đâu…” Khi cậu gọi, mới phát hiện giọng mình còn khàn và yếu hơn cả Đoàn Yến: “Cứu mạng! Cứu mạng! Trẫm muốn ra ngoài!”

Nhưng dù Ninh Hủ gọi thế nào, đám cung nhân từng hứa “luôn chờ sai bảo” bên ngoài lại như chết cả, im lặng như tờ.

Ninh Hủ đẩy cửa không được, gọi người không ai đến, cuối cùng kiệt sức, trượt ngồi xuống sàn.

Cảm ơn, vừa chết xong lại sống, giờ sống lại sắp chết tiếp.

Địa phủ cũng chạy KPI à?

Ngồi một lúc tích tụ chút sức, cuối cùng ý chí cầu sinh thắng bản năng buông xuôi, Ninh Hủ lại bò dậy, lê bước về phía giường.

Không sao, không sao, ý thức Ninh Hủ chập chờn, thoáng hiện vài câu rời rạc — chẳng phải chỉ là cùng một mỹ nam cổ đại điên loan đảo phượng, quên trời quên đất sao?

Người ta, luôn phải dám thử nghiệm điều mới.

Kiếp trước không có cơ hội trải nghiệm, kiếp này phải dũng cảm thử một lần…

Hy vọng Đoàn Yến cũng nghĩ thông, nếu hai người không nhanh chóng hợp tác “học nhóm”, rất có thể sẽ bạo huyết mà chết.

Mang niềm tin ấy, Ninh Hủ trở lại mép giường, cố sức nói với thanh niên đang ngã trên giường:

“Xin lỗi, ngươi chịu đựng chút, chúng ta phối hợp một chút, ta… trẫm sẽ cố nhẹ nhàng, không làm ngươi đau đâu.”

Đoàn Yến không ngờ cậu lại quay lại lần ba, nghe mấy lời mơ hồ, nhưng thấy Ninh Hủ trèo lên giường, lập tức mặt trầm xuống, quát khẽ:

“Đừng lên, nếu không ngày sau ta nhất định… nhất định giết ngươi!”

Ninh Hủ cởi giày, nhào tới trước, bất chấp nhắm mắt nói: “Vậy ngươi giết trẫm ngay bây giờ đi!”

_____

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play