“Người đâu! Đưa họ Đoàn này vào hậu cung…”

Ninh Hủ đang hoảng loạn sờ soạng trên giường.

Cậu chẳng có kinh nghiệm gì, huống chi Đoàn Yến toàn thân bị trói chặt, nhất thời Ninh Hủ có chút không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu muốn kéo đai lưng của đối phương, nhưng ngón tay vừa chạm vào làn da nóng bỏng dưới lớp vải, Đoàn Yến đã run lên, hàng mi dài ướt đẫm mồ hôi khẽ mở, đôi mắt đen bắn ra ánh nhìn phẫn nộ.

Nhận thấy sự kháng cự của Đoàn Yến, Ninh Hủ nhìn vào mắt anh, rồi lại cúi xuống nhìn thắt lưng anh.

“Không phải ta nói chứ” Ninh Hủ lên tiếng: “Ngươi cũng đang nhịn rất khó chịu, đúng không?”

Đoàn Yến thở dốc, nghe cậu nói vậy, liền quay mặt đi, không nói không rằng, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ kiềm chế.

“Trẫm cũng rất khó chịu, chúng ta thử xem có cách nào… không quá đáng để giải tỏa không.” Ninh Hủ đề nghị: “Nhưng ngươi phải bình thường một chút, trẫm sợ ngươi há mồm là cắn vào cổ trẫm…”

“Dây thừng, cởi ra.” Đoàn Yến bất ngờ nói.

Ninh Hủ: “Hả?”

Đoàn Yến quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm: “Không phải muốn làm chuyện mờ ám sao? Ngươi trói ta thế này, ta làm sao được?”

Ninh Hủ mơ hồ: “Ngươi… ngươi nghĩ thông rồi?”

Nghe vậy, Đoàn Yến khẽ cong môi, trong tình cảnh này mà vẫn nở nụ cười.

Anh vốn có dung mạo xuất chúng, nụ cười này càng khiến vẻ đẹp ấy bộc lộ hoàn toàn, khiến Ninh Hủ ngẩn ra.

“Đúng vậy…” Đoàn Yến bị trói lâu, cổ họng khô khốc, khi nói phải cố nén ho khan, nhưng ý cười trên mặt càng đậm: “Ngươi không phải nói ngươi cũng trúng thuốc sao? Đã cùng cảnh ngộ, sao không cùng nhau giải quyết?”

Ninh Hủ vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng.”

“Ngươi cởi dây cho ta, ta sẽ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm, thế nào?” Đoàn Yến lại hỏi.

Ánh mắt anh lướt qua những món ngọc khí vương vãi trên giường, trong mắt thoáng hiện cảm xúc khó tả, nhưng chỉ liếc một cái rồi thu lại, nhìn về phía Ninh Hủ.

Ninh Hủ vẫn còn do dự: “Nhưng…”

“Ta cũng giống ngươi” Đoàn Yến nói: “Trúng thuốc, toàn thân vô lực, lại bị đưa vào cung điện này sớm hơn ngươi. Giờ thuốc ngấm, ta chẳng còn chút sức phản kháng nào, ngươi không cần lo ta sẽ làm gì bất lợi.”

Nghi ngờ cuối cùng trong lòng Ninh Hủ cũng tan biến.

Bản thân cậu đã sắp mềm nhũn như nước, Đoàn Yến còn có thể có sức lực gì nữa?

Thế là Ninh Hủ tiến lại gần, run rẩy cởi dây thừng trên người Đoàn Yến.

Dây thừng trói rất chặt, khó cởi, khiến làn da lộ ra của Đoàn Yến hằn lên những vết đỏ, trông thật đáng thương.

Ninh Hủ kéo vài cái không được, đành tiến sát hơn, cúi đầu nhìn kỹ nút thắt.

Cậu đến quá gần, đột nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào gáy, bất giác ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Đoàn Yến đang cúi mặt nhìn cậu.

Đoàn Yến lặng lẽ quan sát hành động của cậu, thấy Ninh Hủ ngẩng đầu, anh khẽ giật mình, dừng lại một chút mới hỏi: “Sao vậy?”

“Ngươi…” Ninh Hủ nhíu mày, chẳng hiểu sao lại hỏi lại: “Thật sự… đồng ý sao?”

Đoàn Yến cong môi: “Tất nhiên rồi.”

“Lâu nay nghe danh bệ hạ quốc sắc thiên hương, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.” Anh chậm rãi nói: “Được hầu hạ dưới thân một mỹ nhân như bệ hạ, Đoàn mỗ cam tâm tình nguyện.”

Ninh Hủ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc này cậu đã cực kỳ khó chịu, không nghĩ được nhiều, đành mặc kệ.

Mất một phen công sức mới cởi được dây trên chân, rồi trên tay, cuối cùng ném hết mấy sợi dây trói toàn thân đi.

Ninh Hủ tốn sức, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay chân rã rời, ngồi phịch giữa giường.

Đoàn Yến cuối cùng thoát khỏi trói buộc, tựa vào góc giường, cụp mắt, chậm rãi xoa cổ tay, thần sắc khó đoán.

Lúc này Ninh Hủ đầu óc quay cuồng, không để ý đến vẻ mặt anh, ngắt quãng hỏi: “Được rồi chứ… trẫm có thể… bắt đầu được chưa?”

Đoàn Yến đưa tay, nhặt lấy lọ thuốc màu xanh biếc lăn lóc bên mép chăn, nắm chặt trong tay.

“Được thôi.” Đoàn Yến ngẩng mắt, mỉm cười nói.

Ninh Hủ chậm rãi bò tới, vừa chạm vào vai đối phương, đột nhiên cảm thấy đau trên mặt, là Đoàn Yến đưa tay bóp cằm cậu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Hủ cảm thấy ánh mắt Đoàn Yến lạnh như băng, ánh nhìn như đang dò xét lướt qua mặt cậu.

“Bệ hạ trông thế này, có vài phần đáng yêu.” Đoàn Yến bình thản nói: “Đêm nay, ta nhất định sẽ… hảo… hảo… hầu hạ bệ hạ.”

Mấy chữ cuối được nói rất mạnh, đồng thời, một lực lớn từ vai Ninh Hủ đẩy cậu ngã ngửa xuống giường.

Trước khi bị Đoàn Yến đè xuống, Ninh Hủ ngơ ngác nghĩ—

Tại sao cùng trúng thuốc, mà người này vẫn có sức mạnh như vậy?

Chẳng lẽ dáng vẻ yếu đuối thảm hại trước đó… đều là giả vờ?

Cậu còn đang ngẩn ngơ, quần lót đã bị Đoàn Yến lột ra.

Ninh Hủ: ?!?!

Hai người lăn lộn trên giường một lúc, cuối cùng Đoàn Yến chiếm thế thượng phong, nhưng cũng giống Ninh Hủ, lúng túng không biết làm thế nào, mò mẫm lung tung hồi lâu, khiến Ninh Hủ đau đến mức há miệng cắn anh.

Đau đớn rõ ràng không thể hóa giải dược tính, may mà Đoàn Yến tự học được chút gì đó, lại mượn mấy món ngọc khí vương vãi, cuối cùng kéo Ninh Hủ vào vòng xoáy hỗn loạn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play