Lan Du giương mắt nhìn, thấy hang động này lớn đến mức khó tin, cùng với điểm cuối mông lung mơ hồ của mặt nước, trong lòng liền có chút bất an, bèn đứng dậy nói: “Tôi muốn đi cùng với anh.”
Lục Nhiễm Không đè cậu xuống, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Cậu đừng dịch tới dịch lui nữa được không vậy? Chỉ tổ gây thêm phiền phức mà, ngồi yên chỗ này chờ tôi là được rồi.”
“Sao tôi lại gây thêm phiền phức được —— “
Lục Nhiễm Không chặn ngang lời cậu: “Một mình tôi đi tìm là đủ rồi, cậu ngồi ở đây huýt sáo báo tin, kiểu gì thì kiểu cũng phải có một người ngồi lại đây trông chừng.”
Lan Du chả hiểu nổi có mỗi hai người mà còn muốn huýt sáo báo tin cái gì, đành phải mờ mịt ồ một tiếng.
Chờ Lục Nhiễm Không bước được hai bước, cậu mới nghĩ tới hỏi lại: “Thế tôi ở đây trông chừng cái gì chứ?”
Lục Nhiễm Không dường như sửng sốt một chút, kế tiếp tháo chiếc đèn măng-sông đang treo lủng lẳng trên cổ xuống, tắt đi, để tới trước mặt cậu, trịnh trọng nói: “Đây, cậu hãy bảo vệ thật tốt chiếc đèn măng-sông này, chốc nữa chúng tôi ra ngoài nhất định sẽ cần đến, này là món đồ quý giá nhất thời điểm hiện tại đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play