Nghiêm Huy quay đầu lại, hắn biết đại khái lão bản nhà mình đang nói gì với hệ thống. Nhìn biểu tình kia của lão bản, chắc chắn hệ thống 666 bị thiệt thòi.
Đáng tiếc, hắn là người làm công bán mình, không có quyền lên tiếng, cũng không thể nói gì về hành vi “ức hiếp” hệ thống của lão bản. Thế là Nghiêm Huy tiếp tục uống cà phê, theo dõi bộ phim vừa tìm được.
Trong một khoảng thời gian, trong tiệm chỉ có tiếng phim và tiếng tay chân di chuyển của Mai Thi xen lẫn. Hai người có hoạt động giải trí riêng, không ai quấy rầy ai.
Nhưng tình huống này không kéo dài được lâu. Lần này cửa tiệm đột ngột mở ra, cuốn theo cuồng phong bão tuyết bên ngoài xông vào nhà.
“Ách xì!” Vừa chơi xong trò chơi, Mai Thi chưa kịp hoàn hồn đã bị phong tuyết dán vào mặt, hắt xì một cái thật lớn.
“Ách xì! Ách xì!” Mai Thi hắt xì liên tục, bị cái lạnh này xông đến hung ác. Nghiêm Huy vừa cầm một gói khăn giấy, vội vàng đưa cho Mai Thi. Mai Thi túm ba tờ giấy mới dừng được cơn hắt xì.
Lau sạch mũi, hốc mắt Mai Thi bao lấy nước mắt sinh lý, lúc này mới ngồi dậy nhìn về phía kẻ đầu sỏ vừa đẩy cửa vào.
Đập vào mắt là nửa khuôn mặt đã nát rữa.
“Ọe……” Mai Thi suýt chút nữa phun ra trà sữa vừa uống. Vừa nãy còn cố nhịn nước mắt, giờ thì không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống. Thật xin lỗi, mắt nàng bị cay.
So với tiểu loli Zombie sạch sẽ gọn gàng, Zombie trước mắt mới là dáng vẻ mà đại đa số Zombie nên có: thiếu tay thiếu chân, trên người có bộ phận nát rữa... Chờ một chút.
Mai Thi lùi lại hai bước, vội vàng che miệng, bình tĩnh liếc nhìn Zombie đang đứng trước quầy. Từ bộ quần áo rách rưới trên người có thể thấy đó là đồ nữ. Làn da lộ ra, dù là cánh tay, chân hay mặt đều có vết sẹo nát rữa. Các ngón chân thò ra từ đôi giày da rách không còn đầy đủ.
Chỉ có đôi mắt trong trẻo rất hiếm thấy, giống như người bình thường, không vẩn đục, rất sáng, sạch sẽ.
Nàng nhìn Mai Thi nhưng không phản ứng, lại nhìn Nghiêm Huy, rồi ánh mắt quay lại Mai Thi, cằm khẽ nâng, ánh mắt dường như đang nhìn về phía bếp sau của bọn họ.
“Hoan, chào mừng đến thăm? Muốn tới, đến điểm những gì để ăn?” Mai Thi vội vàng lau nước mắt trên mặt, gan lớn hỏi đối phương.
“Muốn……” Đáng tiếc cái này Zombie từ đầu tới đuôi chỉ có một chữ “muốn”, muốn cái gì cũng không nói, nhưng Mai Thi khẳng định hiểu chỉ có muốn bún thập cẩm cay, không phải muốn thứ khác nàng cũng không cung cấp được.
“Cái kia…… Khụ, có tinh hạch không?” Mai Thi vươn tay, lại từ trong quầy lấy ra một viên nho nhỏ cấp một tinh hạch khoa tay, giống như nàng lúc trước với tiểu loli Zombie.
Để Mai Thi vui mừng là năng lực phân tích của Zombie này có thể so với tiểu loli thông minh hơn nhiều, từ cái túi đen treo trên người móc ra một viên cấp ba tinh hạch trực tiếp ném lên quầy.
“Muốn……”
“Tốt tốt, muốn gì cũng được, chờ lấy nha ~” Mai Thi lần đầu thấy Zombie cho mình tinh hạch nhất thời vui vô cùng, vừa cười vừa ứng, vừa nhìn viên tinh hạch có chút ghê bẩn, xoay mặt liền nhìn về phía Nghiêm Huy, nói: “Nhớ kỹ lau sạch viên tinh hạch này rồi thu vào quầy thu ngân, ta đi làm bún thập cẩm cay, ngươi ở đây đợi đi nha ~”
Nói xong, Mai Thi liền xoay người đi vào bếp sau.
“Tốt tốt, muốn gì cũng được, chờ lấy nha ~” Mai Thi lần đầu thấy Zombie cho mình tinh hạch, trong lúc nhất thời vui vô cùng, nhưng lại nhìn viên tinh hạch có chút ghê bẩn, bệnh sạch sẽ không cho phép nàng tự mình đi lấy, xoay mặt liền nhìn về phía Nghiêm Huy, nói: “Nhớ kỹ lau sạch viên tinh hạch này rồi thu vào quầy thu ngân, ta đi làm bún thập cẩm cay, ngươi ở đây đợi đi nha ~”
Nói xong, Mai Thi liền xoay người đi vào bếp sau, nhìn Mai Thi đi phòng bếp, Nghiêm Huy lại đặt ánh mắt lên Zombie trước mặt.
Đây là lần thứ hai Nghiêm Huy một mình đối mặt Zombie trong đêm nay, so với hai vị trước đó có khí chất sạch sẽ, Zombie này lại có chút khí tức vẩn đục, mùi máu tanh cũng rất nặng, nhìn là biết có mạng người trong tay.