【Không sớm nữa rồi, tám giờ rưỡi là phải mở cửa rồi.】

“Không phải còn một tiếng đồng hồ nữa sao?”

【Hệ thống phát điểm tâm đến, ngươi không ăn sao?】 Hệ thống 666 nhắc nhở Mai Thi ăn. Mai Thi một mạch lại đâm về trên giường, khoát tay nói: “Tám giờ mười phút lại gọi ta. Tối qua đọc tiểu thuyết quá hưng phấn, ngủ muộn lắm……”

【……】 Hệ thống 666 không muốn nói chuyện. Thông qua máy giám sát của cửa hàng, nó phát hiện cổng đã có bốn người hôm qua nếm thử bún thập cẩm cay đang ngồi xổm.

Nhìn Mai Thi đang co lại trên giường, hệ thống 666 nở một nụ cười không tồn tại, 【Có khách đến cửa, làm sao lão bản có thể ngủ đến sáng được chứ ~】

“Ah!!!!” Mai Thi vừa mới nghĩ ngủ thêm một giấc, toàn thân đột nhiên truyền đến một trận tê dại. Nàng bị điện giật.

“Ngươi có độc?!!!” Mai Thi với mái tóc xù lên, một cái lộn nhào từ trên giường đứng dậy. Nhưng một giây sau 【Chủ nhân mạ lị hệ thống, phạt điện giật!】 Tiếp đó Mai Thi lại bị điện một trận, nằm trên giường giống như một con cá mặn mất hết hy vọng.

Tình hình thay đổi, Vương Mãnh và bốn người trong đội đêm qua hưng phấn không ngủ được, trời vừa sáng đã ra ngoài đại sát tứ phương, dọn sạch Zombie cấp một và cấp hai xung quanh, sau đó lập tức chạy tới chuẩn bị ăn no nê. Nhưng không ngờ tới là còn chưa mở cửa.

“A…… Lão bản sao còn chưa mở cửa, hôm nay ta muốn ăn mì udon, ta đặc biệt giết hai con Zombie cấp hai.” Vương Bách u oán nhìn cánh cửa gỗ nhỏ đang ngăn cách hắn với mỹ thực.

Ai biết vừa rồi hắn gõ cửa mạnh một chút, đột nhiên một trận điện giật làm hắn sắp tiểu tiện không kiềm chế được.

Cửa gỗ không phải cách điện sao?

Vương Bách luôn cảm thấy từ khi vào quán bún thập cẩm cay của Tiểu Thi, tất cả những gì hắn từng biết dường như đều bị làm mới.

“Lão bản rời giường đi, lát nữa là mở cửa rồi!”

Hạ Bạch nhìn qua cửa sổ thấy Mai Thi với sắc mặt khó coi đi ra từ cánh cửa nhỏ phía sau quầy, mặt mày nghiêm nghị, cúi người, sau đó đứng thẳng dậy cầm hai cái bánh bao trắng bóng trên tay. Tiếp đó, một cái chén nhỏ đựng cháo gạo vàng óng tỏa ra hơi nóng được chủ cửa hàng đặt lên quầy.

Hạ Bạch nhìn Mai Thi ăn điểm tâm, yết hầu giật giật. Thứ điểm tâm nhìn qua rất đơn giản nhưng ở thời đại này lại đặc biệt xa xỉ, Hạ Bạch thật sự rất thèm.

Hạ Bạch lặng lẽ chuyển dời ánh mắt. Hắn cảm thấy nếu hắn nhìn thêm, hắn sẽ không kiểm soát được mà xông vào.

Bất quá, không phải ai cũng có thể khắc chế như Hạ Bạch.

Ví dụ như Vương Bách, biết có thể nhìn thấy tình hình trong tiệm qua cửa sổ, hắn liền cả người ghé vào cửa sổ, mắt không chớp nhìn vào trong tiệm, đặc biệt là điểm tâm của Mai Thi khiến Vương Bách nhìn đến trợn tròn mắt.

“Màn thầu! Còn là loại cao trang nữa! Nhìn là biết ngon rồi.” Vương Bách không ăn được, nhưng không thể cản hắn nói.

Mà trong tiệm, chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Vương Bách, bị người vây xem ăn điểm tâm thật sự…… Có chút xấu hổ. Kết quả là Mai Thi dứt khoát mang điểm tâm về phòng mình chậm rãi hưởng thụ.

!!!

“Ai ai ai! Lão bản lại lại lại đi vào rồi!” Vương Bách kêu rên. Đại ca Vương Mãnh thực sự không nhìn nổi, trực tiếp đá vào mông hắn.

“Đi đi đi! Có tư cách gì chứ. Đã không mở cửa thì chúng ta tối nay lại đến. Ta ở S thành phố cũng không phải không có việc gì làm.”

Vương Mãnh trừng mắt nhìn người đệ đệ “không tranh khí” này, rồi nhìn về phía hai người còn lại. Đề nghị này được mọi người trừ Vương Bách đồng ý.

“Không ăn điểm tâm sao có sức làm việc?” Vương Bách bất phục la hét.

“Bánh quy năng lượng ép trong túi không phải để ăn sao?!” Vương Mãnh khinh thường Vương Bách nói, “Nhìn bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa!”

Hạ Bạch và Quý Phù nhìn nhau. Quý Phù lặng lẽ cất đĩa vào túi. Đối với thủ quỹ của đội này, bữa ăn này còn phải giữ gìn kỹ càng. Dù sao “tiền” tiêu đi cũng không thể vì đợi chiến đấu mà phá hủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play