……
“Ngươi gọi ta dậy sớm như vậy là vì đón không khí sao?” Chờ Mai Thi mở cửa tiệm, cất kỹ bảng đen hôm qua, nhìn ra cổng không có gì cả, lập tức vừa tức vừa buồn ngủ.
【Ai bảo ngươi lề mề?】 Hệ thống 666 cự tuyệt nhận lỗi.
“Ôi ~” Mai Thi trợn mắt. Cái hệ thống chết tiệt này mắng cũng không được, đánh cũng không xong. Mai Thi đứng ở cửa tiệm ngáp một cái, sau đó trực tiếp quay người đi vào trong phòng, dứt khoát ghé vào quầy hàng bổ sung giấc ngủ.
Thậm chí khi âm thanh chuông khách đến vang lên, nàng vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp không cách nào tự kềm chế.
【Chủ nhân, khách tới rồi.】
【Chủ nhân?】
【Chủ nhân!!!! Lại không dậy, ta liền điện ngươi đó!!!】
“Ừm... Ngang??”
Cố gắng ngẩng đầu, nhìn cô gái xinh đẹp với đôi mắt mờ mịt vì buồn ngủ đang cố gắng tỉnh táo.
A, còn có chút quen mắt.
Đây là phản ứng đầu tiên của Minh Dịch khi nhìn thấy Mai Thi.
“!!!!”
Mà Mai Thi vừa mới tỉnh lại mở mắt ra, đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt nàng dưới ánh nắng. Đợi đến khi nàng dụi mắt nhìn rõ người tới, Mai Thi vẫn bị diện mạo của Minh Dịch làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn mỹ phi thường đã vượt qua mọi hình dung từ mà Mai Thi có thể biết.
“Hoan, chào mừng đến thăm!” Mai Thi đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Nhưng với chiều cao một mét bảy của Mai Thi, khi đứng dậy, ánh mắt chỉ có thể nhìn thẳng vào cằm của Minh Dịch, có thể thấy được chiều cao của hắn.
“Bún thập cẩm cay?” Giọng nói siêu trầm của Minh Dịch vang lên bên tai Mai Thi khiến nàng tê dại. Mai Thi đột nhiên cảm giác mình giống như uống rượu giả, cả người có chút choáng váng.
Thảo! Với tướng mạo này, giọng nói này! Người này xuất hiện ở đây thật không phải là mình đang nằm mơ sao?
Mai Thi thậm chí còn nghi ngờ có phải mình vừa mới đọc tiểu thuyết ngủ quên mà nằm mơ hay không!
“Ừm…… Bún thập cẩm cay…… Ngài muốn gọi món gì?”
Mai Thi hít sâu, để mình tỉnh táo lại, không muốn bị sắc đẹp mê hoặc!
Minh Dịch thấp giọng cười, nụ cười này lại làm Mai Thi xao động.
“Một bát mì udon, thêm một xuyên củ cải là được.”
“Tốt. A, cửa tiệm này không cung cấp hộp cơm miễn phí, một phần hộp cơm là một viên tinh hạch cấp một. Ăn xong, cái hộp cơm đó là của ngươi.”
Nói xong, Mai Thi dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Minh Dịch, sợ mình nói giá cắt cổ sẽ dọa chạy người.
【Hệ thống? Phí hộp cơm ta có nên thích hợp…… Giảm giá không?】 Mai Thi lặng lẽ hỏi hệ thống trong đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Minh Dịch.
【Ngươi đã nói không cung cấp hộp cơm miễn phí rồi.】
【A, ta đã quên, nói chuyện quá thuận miệng.】
【Ta thấy ngươi a, chính là miệng nói thấy sắc quên lợi, bên trong vẫn là tiền tài là nhất!】
Lục Lục nhìn ra, chủ nhân nhà mình nhìn có vẻ bị đàn ông mê hoặc, nhưng đến lúc lấy tiền lại không hề mập mờ chút nào!
Minh Dịch thấy vậy chỉ nhướng mày, không có bất kỳ ý kiến gì, phối hợp móc từ trong túi ra một viên tinh hạch cấp hai và hai viên tinh hạch cấp một, sau đó tìm một cái bàn nhỏ hai người ngồi xuống chờ đợi.
Nhìn thấy động tác lần này của hắn, hệ thống 666 nói sau đó 【Ngươi xem, hắn rất có “tiền”.】
【Nhưng chúng ta có thể làm chút giảm giá bán hàng được không? Dù sao người ta lần đầu tiên đến, đẹp trai như vậy, không, khó tìm được như vậy. Không dùng nhiều hơn một chút, có lỗi với gương mặt này của hắn sao?】
Hệ thống 666 tận mắt nhìn Mai Thi cho thêm hai miếng củ cải vào đĩa, đặt lên mì udon đã nấu xong.
【Miếng củ cải thêm này coi như trừ vào lần ăn sau của hắn đi ~】
【???? 】
Chủ nhân, ngươi thông minh như vậy chắc chắn không phải do hệ thống này dạy a?
Minh Dịch nhìn cái bát sứ trắng ngần trong lúc nhất thời không biết là ao ước món mì udon bên trong hay ao ước loại bát này ở thời thế này còn có thể đựng thức ăn như vậy.