Hắn, chỉ tiếp được không khí.
“Phốc!” Tiếng cả người ngã vào trong tuyết rơi xuống vô cùng thanh thúy.
Nghiêm Huy: “0. 0!!”
Minh Dịch: “0. 0!!”
Mai Thi: “Anh anh anh ”
Việc này khiến Mai Thi thật sự đau đớn. Mai Thi nằm sấp trong tuyết, không nhúc nhích, phần lưng run rẩy. Minh Dịch còn có thể nghe thấy tiếng Mai Thi khóc thút thít khe khẽ, khiến Minh Dịch khẩn trương vội vàng ngồi xuống, muốn đỡ dậy Mai Thi xem có bị thương chỗ nào không.
Nhưng Mai Thi chết sống nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, vì chân quá đau, biểu cảm mất kiểm soát. Mai Thi nói gì cũng không chịu vặn vẹo gương mặt đối mặt Minh Dịch lúc này. Tiểu tiên nữ cũng muốn giữ thể diện!
【 Tê đau chết ta! Ta đệt đệt đệt đệt đệt, mặt đều ném hết rồi QAQ! 】
“Ngươi sao vậy, chỗ nào đau? Thật xin lỗi, đều tại ta không kịp thời đỡ ngươi.” Minh Dịch mặt đầy tự trách. Nếu như lúc đầu hắn bước chân lớn hơn một chút thì tốt rồi.
“Không có…… Chính là chân có chút đau thôi……” Sau một lúc, cơn đau ở chân dập xuống đất dần rút đi, Mai Thi lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, một bộ dạng nhu nhược nhìn về phía Minh Dịch. Minh Dịch nhìn vào mắt càng thêm đau lòng. Ngay cả Mai Thi thừa cơ dựa vào trong ngực hắn cũng chưa phát giác ra, nếu không đã sớm tim đập rộn ràng, mặt đỏ tới mang tai.
Và sau đó, ở nơi Minh Dịch không nhìn thấy, Mai Thi dùng một góc độ vô cùng xảo trá hướng về phía Nghiêm Huy đang chạy tới cửa tiệm, “lộ ra ánh mắt hung ác”, một bộ dáng cảnh cáo “trừ tiền”.
Ở nơi Minh Dịch không nhìn thấy, Mai Thi dùng một góc độ vô cùng xảo trá hướng về phía Nghiêm Huy đang chạy tới cửa tiệm, “lộ ra ánh mắt hung ác”, một bộ dáng cảnh cáo “trừ tiền”.
Đừng hỏi Nghiêm Huy vì sao hắn có thể nhìn thấy sắc mặt hung ác của lão bản bọn họ từ dưới nách Minh Dịch. Hắn cũng không biết loại tạo hình lõm đó có thể lõm thành như thế nào.
Nghiêm Huy cũng là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ không nói được. Rõ ràng là lão bản bọn họ sớm đã thấy Minh Dịch, sau khi phấn khích đã lén nói với mình đợi chút sẽ dùng dị năng khiến nàng trượt chân.
Đã nói đến đây, hắn còn không biết tâm tư của lão bản hắn sao? Không phải là vì tạo cơ hội cho Minh Đại lão bổ nhào sao? Hắn hiểu!
Thế nhưng là ai biết Minh Dịch đi chậm như vậy!
Hắn sẽ không thừa nhận hắn đối với khoảng cách điều khiển xuất hiện sai lầm.
Huống hồ Nghiêm Huy lặng lẽ nhìn Minh Dịch, rồi lại nhìn Mai Thi một bộ dáng “yếu ớt”, chẳng phải là đã ghé vào trong ngực Minh Dịch rồi sao? Quá trình tuy không quá đẹp, nhưng kết quả là tốt rồi chứ? Lão bản sao còn có thể hung ác trừng mắt nhìn mình như vậy chứ?
Cái nồi này ta không gánh.
Theo chủ cửa hàng đến, Minh Dịch lại có thể một lần nữa đi vào trong phòng. Minh Dịch dìu Mai Thi chậm rãi vào nhà. Mai Thi còn thừa cơ không quên yếu ớt tựa vào người Minh Dịch, thoải mái chiếm tiện nghi.
Nhiệt độ ngoài phòng và trong phòng quả nhiên chênh lệch rất lớn. Minh Dịch vào trong phòng, an trí Mai Thi ở một góc ghế sofa, sau đó cởi chiếc áo lông màu xám ôm sát bên ngoài, mặc vào chiếc áo sơ mi trắng thoải mái. Đôi chân dài thẳng tắp kia không sót một chút nào. Mai Thi lặng lẽ nhìn đôi chân dài của Minh Dịch và… khụ, không tự giác có chút đỏ mặt.
“Ngươi bị thương chỗ nào? Muốn ta cẩn thận xem một chút không?” Minh Dịch cởi quần áo, nhìn Mai Thi đang ngồi trên ghế sofa, vẫn không quên muốn xem nàng đến cùng bị thương chỗ nào.
“Không không không……” Mai Thi vội vàng khoát tay, “chính là ngã đau thôi, không có gì khác, chắc sẽ không làm bị thương xương cốt gì đó, ngươi đừng xem……” Kiểm tra vết thương gì đó, cảnh tượng này nghĩ lại liền tương đối……
“Minh thiếu……” Nghiêm Huy chậm rãi ôm Lục Lục vào trong phòng, nhìn hai người, chào hỏi, “không có chuyện gì khác ta trước sẽ về phòng mình bên trong.”