“Ừm?” Hai người nhìn về phía Lục Lục, Lục Lục vẫy đuôi, khuôn mặt tròn xoe lộ ra một tia nghi ngờ nói: “Meo ~ vốn định quét hình trong phòng, sau đó vì người phụ nữ kia đến ta liền quên mất, nhưng là trong phòng có động tĩnh meo ~”
“Ngao, khó trách phòng bị chúng ta.” Mai Thi gật đầu, nếu như trong phòng còn có người bình thường, gia thuộc gì đó thì đúng là bọn họ xuất hiện rất nguy hiểm.
Nghiêm Huy cũng gật đầu đồng ý, nhưng cũng rất nghi hoặc đối phương vì sao lại tình nguyện một mình mang theo một người bình thường khác sinh sống ở nơi này.
Bên kia, nhìn Mai Thi bọn họ rời đi, Trương Duyệt Quỳ lúc này mới buông lỏng con dao bổ củi trong tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng chút thần kinh đang căng thẳng.
Trương Duyệt Quỳ đặt con dao sắc bén ra sau lưng, xoay người một tay nhặt con thỏ đang thoi thóp, một tay luồn vào túi móc chìa khóa mở cánh cửa xếp, mang con thỏ đang thoi thóp cùng với mình vào nhà.
Trong phòng truyền đến tiếng va chạm nặng nề của xiềng xích, dường như nhắc nhở điều gì đó, bộ dáng lạnh lùng như băng của Trương Duyệt Quỳ lúc này lại biến thành dịu dàng.
Liền thấy nàng hơi ửng đỏ mặt, ánh mắt mê ly nhìn về phía sâu trong phòng, ánh mắt tràn đầy mê luyến, dùng giọng nói dịu dàng lưu luyến nói: “Anh ~ em hôm nay vận khí tốt lắm nha ~ bắt được một con thỏ về, hì hì, lát nữa anh uống máu em ăn thịt, có hài lòng không nha……”
Sau hai ngày cố gắng đi đường, buổi sáng ngày thứ ba Mai Thi cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc ở lối vào phố đi bộ nhà mình.
“Ô ô ô, cuối cùng cũng về rồi.” Mai Thi nhìn lối vào phố đi bộ, sờ sờ khóe mắt, bên cạnh đó không có nước mắt, vẫn y theo dáng vẻ hít mũi một cái, cảm thán, “Có câu nói rất hay: Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.”
Ngươi gọi cửa hàng bún thập cẩm cay là ổ chó ư? Nghiêm Huy nghiêng mắt nhìn ông chủ nhà mình, cái ví von này không có ý nghĩa gì.
Có đôi khi người ta là như vậy, chỉ có mất đi mới biết trân quý, ở bên ngoài ba ngày, màn trời chiếu đất thôi đã không nói, ăn không đủ no quá khiến nàng cảm nhận được chỗ tốt của cửa hàng.
Lần sau nói gì cũng không chạy lung tung! Mai Thi đặt ra một lời thề cho mình.
Đừng nhìn Lục Lục là con mèo béo, tốc độ chạy của nó tuyệt đối không chậm, đợi đến khi Lục Lục dẫn đầu chạy về từ cửa hàng, không ngờ người lại xuất hiện ở cửa ra vào.
Lục Lục ngẩng đầu nhìn Minh Dịch, nó không ngờ tới người nam nhân này lại từ cách căn cứ bốn mươi cây số chạy đến đây, lại còn không hề hấn gì đứng ở đây, trên người không một chút vẻ chật vật, hai tay đút túi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, chẳng qua Lục Lục lén lút đi đến trước mặt hắn cũng đã chú ý tới động tĩnh bên cạnh.
“Minh Dịch!” Một tiếng gọi thanh thúy của nữ tử vang lên khiến Minh Dịch quay phắt lại. Trông thấy Mai Thi đứng cách hắn mười mét, nàng đang phấn khích vẫy tay với hắn.
Mai Thi nhìn thấy Minh Dịch, biểu hiện vô cùng kinh hỉ. Cách cửa hàng còn hơn mười mét, nàng đã phấn khích gọi lớn với Minh Dịch.
Nàng thấy Minh Dịch nghe thấy tiếng mình đột nhiên quay đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng. Minh Dịch nhìn về phía Mai Thi đang chạy tới, bước chân hắn cũng tự giác mở ra hướng về phía nàng, thậm chí không tự giác dang tay ra đón nàng.
Tiếp đó, vào lúc không ai chú ý, Nghiêm Huy sắc mặt mất tự nhiên, trong tay hình thành một bức tường gió nhỏ đặt trên đường đi giữa Mai Thi và Minh Dịch.
“A!” Minh Dịch còn chưa đi được mấy bước đã thấy Mai Thi đột nhiên mất thăng bằng. Hắn vội vàng bước nhanh về phía trước, đưa tay chuẩn bị đỡ lấy nàng, nhưng khoảng cách giữa hai người còn cách nhau nửa mét.
Minh Dịch dang hai tay ra, chỉ tiếp được một luồng gió mát thổi lên do Mai Thi ngã sấp xuống đất.