“Ăn hết rồi, ngươi và tiểu đệ của ngươi mỗi ngày ăn bao nhiêu trong lòng không có điểm số sao? Còn có bún thập cẩm cay thêm đồ ăn, hai ngươi……” Mai Thi nói còn chưa dứt lời, chỉ là nhìn xem hai cục bông chậc chậc cảm thán, “Ta và Tiểu Huy Huy trừ khung xương ngỗng, sườn ngỗng còn có thịt đùi ăn một phần, còn lại không đều là hai ngươi ăn sao?”
0. 0!!!
Lục Lục không thể tin nhìn Thiểm Điện bên cạnh, một móng vuốt đè lại Thiểm Điện, đau lòng nói: “Ngươi…… Thế mà ăn nhiều như vậy?!”
“Tức!” Cái nồi này ta không gánh ~ Thiểm Điện kêu lên, mặc dù Mai Thi không hiểu tiếng meo, nhưng là đôi mắt đậu nhỏ của nó nhìn về phía Lục Lục, tiếng tức ngắn ngủi cao vút, cảm giác hai cục bông nhỏ đang cãi nhau cái gì đó.
Mai Thi nhìn xem hai tiểu mao nắm ngươi một tiếng meo, ta một tiếng tức cãi nhau, Nghiêm Huy bưng hai chén sữa bò nóng đến, đưa cho Mai Thi một chén, mình cũng vừa uống sữa bò nóng, vừa nhìn hai anh em tốt lông tròn trước mắt vì ai ăn nhiều mà tranh luận.
Đừng hỏi Nghiêm Huy làm sao nghe hiểu được tiếng meo nói meo ngữ và tiếng tức nói tức ngữ. Thực tế là cuộc đối thoại của hai cục nắm quá sinh động.
Thỉnh thoảng sờ lấy bụng của mình rồi lại chỉ đối phương. Cái này muốn nói đối phương ăn nhiều, ai mà tin?
Nhìn Mai Thi đã tranh luận nửa ngày mà không có kết quả, nàng xuất thủ chặn lại nói: “Chờ lần tuyết này ngừng, chúng ta lại đi săn một lần. Lần này hai ngươi đều đi theo, các ngươi săn được cái gì thì ăn cái đó, đã hiểu chưa?”
“Hiểu meo ~” Lục Lục và Thiểm Điện gật đầu, cũng cam đoan mình nhất định sẽ săn được rất nhiều đồ ăn. Nghe vậy, Mai Thi khóe miệng cong lên. Thôi bỏ đi, có một cái là đủ rồi.
Trận bão tuyết kéo dài suốt một ngày một đêm. Đến khi Mai Thi và mọi người vũ trang toàn thân mở cửa tiệm thì bị lớp tuyết dày hơn một mét ngăn cản đường đi.
Tuy nhiên, họ cũng là những người từng trải qua trận tuyết dày hai mét. Lục Lục dẫn đầu lái chiếc xe trượt tuyết ra ngoài. Mai Thi nhìn kỹ, quả nhiên Lục Lục lại cho mình mở một lối đi phía sau.
Bên cạnh ghế sau của chiếc xe trượt tuyết có một vòng kim loại tròn chứa gối mềm, phía trên còn có một nửa mái che chống nắng mưa. Nếu có thêm bốn bánh xe phía dưới, chẳng phải nó đã trở thành một chiếc xe mui trần chạy chậm rồi sao?
Rõ ràng chiếc xe này là dành cho ai đó ngồi. Mai Thi thấy Lục Lục dẫn theo Thiểm Điện ngồi ngang nhiên trong vòng tròn đó.
"..." Mai Thi lắc đầu, ngồi vào ghế sau. Nghiêm Huy đeo kính râm và hỏi từ phía trước: "Lần này đi đâu để săn bắn?"
Mai Thi mở giao diện hệ thống trong đầu, nhìn bản đồ lớn của thành phố S, rồi nói: "Đi về phía Tây Nam đi. Vùng ngoại ô phía trước từng là những khu nông trại vui chơi và suối nước nóng, sau tận thế chắc hẳn sẽ có nhiều gia cầm?"
Nghiêm Huy nghe vậy nhẹ gật đầu, rồi hỏi: "Khoảng bao lâu?"
"Khoảng 20 cây số. Dù sao ngươi lái xe cũng đừng quá nhanh là được."
"Được."
"Trời đã quang." Miêu Trân mở cửa sổ kính lớn của phòng Ty Ngạn, căn phòng đã lâu không mở. Ánh nắng ban mai tràn vào phòng ngủ của Ty Ngạn. Không khí lạnh lẽo thấu xương bên ngoài khi chuẩn bị tràn vào phòng lại bị một lớp bình chướng vô hình ngăn cản.
"Ừm." Ty Ngạn ngồi dậy từ trên giường, đưa tay che ánh nắng. Anh nhìn Miêu Trân và hỏi: "Miêu Châu đâu?"
"Nàng đi ra ngoài quét tuyết, tiện thể đi săn bắn." Miêu Trân quay đầu nhìn Ty Ngạn với vẻ mặt không biểu cảm, rồi hỏi: "Ngài có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Được. Ngươi ra ngoài trước đi, ta thay quần áo."
"Vâng." Miêu Trân lui ra khỏi phòng Ty Ngạn. Sau khi Miêu Trân rời đi, sắc mặt Ty Ngạn đột nhiên tái nhợt. Anh nắm chặt ngực, thở hổn hển, gân xanh trên thái dương nổi lên như đang cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội.
"Ưm..." Sau hơn mười giây, sắc mặt Ty Ngạn dần khôi phục. Anh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Khi lộ ra nụ cười, hàm răng trắng ngần và đều đặn của Ty Ngạn cũng lộ ra. Ánh mắt anh mang vẻ hưng phấn, thấp giọng nói: "Tìm được ngươi rồi..."