“Ta muốn đi gặp nàng……” Minh Dịch có chút híp mắt, nơi nào đó trong cơ thể bị giam cầm bắt đầu dần dần lỏng ra……

Không đợi đến Mai Thi và Minh Dịch hẹn lần gặp  mặt  tiếp theo, cái giá rét này lại một lần nữa đánh tới bão tuyết. Ngoài trời tuyết càng rơi càng lớn. Mai Thi và Nghiêm Huy dưới sự nhắc nhở của Béo Meo, đi ra ngoài lấy tấm vải chuyên dụng của hệ thống để che bụi cho hai chiếc toa ăn, phòng ngừa gió tuyết cuốn lên. Kết quả đều suýt chút nữa bị gió thổi đến không mở mắt ra được.

“Ta nói cái xe tuyết kia, Lục Lục ngươi đều có thể nhét vào hệ thống đảm bảo, cái toa ăn này lại còn muốn chúng ta hao tổn tâm trí dùng vải che bụi đắp lên. Đều là ‘thân sinh’ của ngươi, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia a.” Sau khi che mui xe tốt, Mai Thi vào trong nhà, một bên tùy ý dùng tay phủi bông tuyết trên tóc và trên người, vừa cùng Lục Lục ngồi đó như một ông lớn phàn nàn.

“Meo ~ toa ăn là cửa hàng thiết yếu, cửa hàng ở đâu thì nó ở đó. Người ngươi lại không lắp đặt cửa sau, không khai thông chỗ đậu xe, xe này đương nhiên liền đặt ở cửa ra vào meo ~ mà xe tuyết kia là của ta meo ~ tài sản riêng của ta làm sao có thể tùy ý an trí ~” Lục Lục nói chuyện còn có chút bướng bỉnh, Thiểm Điện bên cạnh cũng kêu chít chít phụ họa chủ nhân của nó.

Ha ha, trang cửa sau? Chỗ đậu xe? Cái nào mà không cần tinh thạch? Mai Thi nhìn về phía Quất Miêu Lục Lục với ánh mắt đã mang theo một tia không vui.

Được rồi, thích ăn đòn hai cục lông!

Mẫn cảm Lục Lục đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Mai Thi, lập tức nhận thua, nói: “Meo ~ không gian không đủ, được rồi?” Hệ thống tự mang không gian của nó cũng không nhiều, đều để chứa tài sản riêng của nó, nhất định phải nói ra cái bộ dạng mất mặt này của nó mới được sao?

Quá đáng! Sinh khí  ムッ!

“Phốc……” Mai Thi nhịn xuống, Nghiêm Huy nhịn không được bật cười. Kết quả nhận được một quyền meo meo từ Quất Miêu Lục Lục.

Sau một trận cười đùa, Mai Thi nhìn ra cửa sổ ngẩn người. Ngoài trời gió tuyết càng lúc càng lớn, chiếc toa ăn nhà mình cuối cùng vẫn bị tuyết vùi lấp.

“Cái xe này không phải có thể dọn tuyết xung quanh sao?” Mai Thi đứng bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa, con đường đã dọn lúc trước giờ lại không thấy đâu.

“Trên toa ăn không phải có một cái đèn sao? Đèn sáng lên lúc nào thì sẽ phù hộ chủ xe và dọn dẹp sân bãi meo ~ không có nhiệm vụ lúc, cái đèn này sẽ không nhấp nháy lãng phí năng lượng. Túc chủ, người bây giờ mới biết sao?” Quất Miêu Lục Lục cảm thấy nó hiện tại có thể mắng chủ nhân của mình rồi, dù sao đây là Mai Thi tự mình sơ suất.

Kết quả Mai Thi một tay xách lấy phần thịt cổ của Lục Lục, nói: “Có đúng không?”

Bị định mệnh nắm trong tay, Lục Lục thành thật không dám động đậy. Nó đã chuẩn bị sẵn sàng bị túc chủ xách đến trước mặt nàng đối chất, kết quả Mai Thi chỉ xách một chút rồi thả xuống.

“Meo?”

“Ngươi nên giảm béo đi.” Xách không nổi!

“Túc chủ, sao người có thể ghét bỏ ta?” Lục Lục vung vẫy móng vuốt biểu thị sự oán giận của mình, thu được một ánh mắt khinh bỉ thêm ghét bỏ của Mai Thi.

“Vì cái gì không thể ghét bỏ?”

“Lông của ta không mềm sao? Ta không đáng yêu sao? Ta không đáng yêu sao? Người có gì không hài lòng?” Like share sub, không, một lời bốn câu hỏi, Lục Lục nói, nâng cái đầu tròn xoe chất vấn Mai Thi.

“Thế nhưng là ngươi có thể ăn. Những tin tức này còn không chủ động nói cho ta biết, ngươi nói một chút đi, ngươi còn nhớ rõ ngươi là hệ thống của ta sao?”

“……” Khả năng không nhớ rõ.

“Mỗi bữa ngươi và Thiểm Điện ăn bao nhiêu? Ngươi trong lòng không có điểm số sao? Trừ bún thập cẩm cay, ta còn muốn làm thêm đồ ăn cho hai ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngỗng sắp hết rồi, lần sau muốn thêm đồ ăn thì hai ngươi tự xem mà làm đi, ngoài trời tuyết lớn phong thiên đâu.” Lời này của Mai Thi đối với Quất Miêu Lục Lục và hamster Thiểm Điện mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang. Lục Lục không thể tin được, nói: “Sao có thể meo ~ một con ngỗng lớn như vậy……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play