Trong lúc Trầm Ngư và hệ thống truyện ngọt đang tranh cãi trong suy nghĩ, từ sân bóng cách đó không xa, một quả bóng rổ đột nhiên bay ra, hướng thẳng về phía Trầm Ngư, nện vào trán cô rồi rơi bịch xuống đất.

"..."

Trầm Ngư hốt hoảng kêu lên một tiếng, đưa tay ôm trán đang đau nhói vì bị bóng nện trúng.

Vì sự cố bất ngờ này, sân bóng rổ chợt lặng đi một lúc, sau đó vài nam sinh chạy vội ra khỏi sân.

Bọn họ chạy về phía Trầm Ngư, đứng trước mặt cô, thiếu niên dẫn đầu lên tiếng hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"

Trầm Ngư cắn nhẹ môi, có chút bực bội. Với phản xạ của cô, lẽ ra vừa rồi hoàn toàn có thể tránh được quả bóng kia

Thế nhưng vào khoảnh khắc định né tránh, cô cảm thấy thân thể bỗng nhiên cứng đờ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng kia bay tới đập vào trán mình.

Trầm Ngư sao có thể không biết là do hệ thống giở trò quỷ.

"Bạn gì ơi?"

Vì Trầm Ngư cứ một mực im lặng, thiếu niên kia hơi nghi hoặc, gọi lớn hơn một chút.

Bấy giờ Trầm Ngư mới ngước lên nhìn đối phương.

Thiếu niên trước mặt cô mặc áo bóng rổ màu lam, dáng người dong dỏng cao, ít nhất cũng 1m8, gương mặt vô cùng xuất sắc, mày rậm, mắt to, môi mỏng, khóe môi hơi cong nên lúc nào trông cũng như đang cười, hết sức đậm chất "trai hư".

Tất nhiên, hắn là một tên trai hư chính hiệu.

Bởi vì thiếu niên đang đứng trước mặt cô chính là Cố Ngôn - vị nam chính dây dưa không dứt với nguyên chủ trong cốt truyện gốc, cũng là kẻ vừa bị Trầm Ngư một dao cắt cổ.

Đầu gấu của trung học số một Thanh Thành.

Cốt truyện mà hệ thống truyền đến bị Trầm Ngư vứt vào một xó lúc nãy, hiện đang chạy vụt qua trong đầu cô. Trầm Ngư nhanh chóng nhớ ra đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên của nam chính và nguyên chủ trong cốt truyện gốc.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng Trầm Ngư chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Ngôn đang đứng trước mặt mình một cái.

Bâng quơ một câu "Không sao. Tôi không sao", Trầm Ngư đứng dậy, vòng qua nhóm nam sinh, đi về phía lớp học dựa theo trí nhớ của nguyên chủ.

Trầm Ngư chưa từng nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với Cố Ngôn, dù cho hệ thống truyện ngọt đang điên cuồng đe dọa cô nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở thế giới này.

Còn tại sao Trầm Ngư không giết nam chính lần nữa như lời cô đã nói? Bởi vì phương pháp này đã thử qua một lần và hoàn toàn vô dụng, nên dĩ nhiên cô sẽ không lãng phí thời gian làm thêm lần nữa.

Nhóm nam sinh trơ mắt nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của phân nửa số người ở đây cứ thế rời đi.

Một nam sinh đầu đinh chọc chọc Cố Ngôn đứng cạnh mình, trêu chọc: "Anh Ngôn, cách này của anh không dùng được rồi. Người ta không thèm để ý tới tụi mình gì cả."

Thiếu niên điển trai liếc xéo cậu ta một cái, sau đó quay đầu nhìn con số trên đồng phục của nữ sinh vừa rời đi: "Là một bé lớp dưới."

"Hí hí, em hiểu. Đầu tiên là bạn học, sau đó là bé, cuối cùng sẽ thành cục cưng."

"Xéo đi."

Nhóm nam sinh cười phá lên, nhặt quả bóng mới nãy văng trúng Trầm Ngư, trở về sân bóng.

Còn Trầm Ngư lúc này đã dựa theo ký ức về tới lớp 10A1 của nguyên chủ.

Khối lớp 10 của trường phổ thông trung học Thanh Thành có tổng cộng 18 lớp, trong đó A1 và A2 là lớp chọn, A3 là lớp chỉ dành cho nữ sinh, còn lại 15 lớp khác đều là lớp bình thường.

Nguyên chủ dùng thành tích hạng nhì toàn trường đậu vào cấp ba Thanh Thành, nghiễm nhiên được xếp vào lớp A1.

Mặc dù mới khai giảng 2 tuần, các học sinh mới còn đang bận rộn làm quen với trường lớp và tận hưởng cuộc đời học sinh cấp ba tươi đẹp thì học sinh lớp A1 đã tiến vào trạng thái học tập.

Dọc đường trở về, các lớp phổ thông chỉ lác đác vài học sinh trong phòng học, nhưng lớp A1, A2 thì trừ những ai không ở trong lớp, các học sinh khác đều đang ngồi tại vị trí của mình và nghiêm túc học tập.

Khi Trầm Ngư đẩy cửa bước vào, tiếng động nhẹ nhàng đó cũng đủ khiến một vài học sinh trong lớp chú ý. Nhưng khi thấy không phải là giáo viên, họ lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trầm Ngư thì hơi do dự, đứng nhìn vài chỗ trống còn lại trong lớp, cố gắng lục lại trong đầu xem nguyên chủ trước đây ngồi ở đâu.

Mặc dù hệ thống đã truyền toàn bộ ký ức của nguyên chủ cho cô, nhưng thời gian cô đến thế giới này thật sự quá ngắn, vẫn chưa tìm được cơ hội tiêu hóa hết mọi thứ. Chỉ khi đụng phải sự vật, sự việc liên quan đến nguyên chủ, cô mới có thể rút ra phần trí nhớ có liên quan.

Mà quá trình này thì cần một ít thời gian.

Một nam sinh ngồi bàn đầu thấy Trầm Ngư đứng ở cửa hồi lâu không nhúc nhích, nhìn cô mấy lần mới ngước lên, lạnh giọng hỏi: "Cậu đứng đó làm gì?"

Trầm Ngư nghe vậy nhìn đối phương một cái, lúc này cuối cùng cũng nhớ ra được vị trí ngồi của nguyên chủ. Thật trùng hợp, chính là chiếc ghế trống bên cạnh nam sinh nọ.

"Không có gì." Trầm Ngư mím môi trả lời đối phương, sau đó lập tức đi đến chỗ chiếc ghế còn trống kia, ngồi xuống.

Trên mặt bàn màu nâu nhạt có một quyển sách bài tập được mở sẵn.

Nguyên chủ vốn là đọc sách quá lâu, có hơi đau mắt mới ra sân thể dục đi dạo, muốn thư giãn một chút. Kết quả của chuyến đi dạo này là cô xui xẻo gặp phải Cố Ngôn, mở ra quãng đời bi thảm theo đánh giá của Trầm Ngư.

Sau khi Trầm Ngư ngồi xuống, nam sinh bên cạnh quay qua nhìn cô một cái, lại nói: "Sao lại về muộn như vậy? Không phải cậu nói chỉ ra ngoài dạo một lát thôi sao?"

Giọng điệu có hơi lạnh nhạt nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng xen lẫn ân cần trong lời nói.

Trầm Ngư sững sờ mất một lúc rồi mới quay đầu nhìn vào mặt của nam sinh nọ.

Một gương mặt hết sức điển trai, mà trong trí nhớ của nguyên chủ, gương mặt này thuộc về người đã cùng cô hẹn hò hai năm..

Bạn trai cũ của nguyên chủ - Tống Hiền.

Trầm Ngư cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp: "Hơi bức bối, muốn ở bên ngoài lâu một chút."

Theo góc nhìn của Trầm Ngư, Tống Hiền và nguyên chủ thay vì người yêu chẳng thà gọi là đôi bạn cùng tiến.

Có lẽ vì để dâng hiến trọn vẹn cho Cố Ngôn sau này, trong khoảng thời gian hẹn hò, việc nguyên chủ và Tống Hiền làm nhiều nhất là cùng nhau làm bài tập, cùng nhau học bài. Thân mật nhất cũng chỉ nắm tay cùng về nhà.

Đến lúc cả hai giành được hạng nhất và nhì toàn trường để vào Thanh Thành, hai người lại vì lý do tập trung học tập, không thể phân tâm vào chuyện yêu đương mà chia tay nhau vào một tuần trước.

Tất nhiên, đó là lời giải thích của hệ thống khi truyền cốt truyện gốc cho cô thôi.

Theo Trầm Ngư thấy, chẳng qua là vì Cố Ngôn sắp xuất hiện nên Tống Hiền phải "thoái vị nhường hiền".

Người bên cạnh không nói tiếp, một lát sau, Trầm Ngư lặng lẽ nhìn sang, lại thấy đối phương đang chăm chú làm bài tập.

Cô không nhịn được bĩu môi liếc nhìn quyển sách đặt trước mặt mình, vờ như nghiêm túc học bài nhưng thật ra đang nhân cơ hội sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Thời gian ở thế giới này càng dài, linh hồn Trầm Ngư bị đại yêu làm tổn thương trước đó cũng dần dần hồi phục, ký ức của nguyên chủ nhanh chóng bị cô tiếp thu.

[Lúc nãy là lời cảnh cáo đầu tiên. Nếu sau này ký chủ vẫn không cố gắng làm nhiệm vụ, hệ thống sẽ không cho ký chủ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Ký chủ sẽ mắc kẹt trong thế giới này mãi mãi.]

Lúc này hệ thống truyện ngọt lên tiếng đe dọa.

[Thế cơ à? ] Trầm Ngư thầm cười nhạo trong lòng, không thèm để ý đến nó.

Cô nhìn xuống quyển sách trước mặt, trí nhớ của nguyên chủ cộng thêm thần hồn mạnh mẽ của bản thân giúp Trầm Ngư dễ dàng nắm vững những kiến thức viết trong sách.

Những kiến thức này rất thú vị, hoàn toàn khác biệt với tri thức của Thương Lan giới. Thế giới này không có linh khí cùng ma khí nhưng lại tồn tại một thứ gọi là khoa học.

Nghĩ đến đây, Trầm Ngư không khỏi nhíu mày, cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh. Một lúc sau, biểu cảm trên mặt cô thoáng giãn ra.

Tuy rằng hết sức yếu ớt nhưng trong không khí vẫn có linh khí tồn tại, chứ không phải hoàn toàn không có như trong ký ức của nguyên chủ.

Mà đã có linh khí thì những việc Trầm Ngư có thể làm sẽ càng nhiều. Đương nhiên, việc quan trọng nhất đối với Trầm Ngư lúc này chính là chơi chết thứ gọi là "hệ thống truyện ngọt" đang ẩn náu trong linh hồn của cô.

Trầm Ngư xưa nay không bao giờ làm những chuyện mà mình không thích, huống chi còn là bị kẻ khác ép buộc.

"Tập trung đi." Có lẽ do Trầm Ngư thất thần quá lâu, nam sinh bên cạnh liếc xéo cô một cái, sau đó vươn tay gõ gõ lên bàn cô.

Trầm Ngư hoàn hồn, theo phản xạ quay đầu về phía nam sinh, nở một nụ cười đầy mềm mại.

"Biết rồi mà." Cô thì thầm.

Thiếu niên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô. Một lúc lâu sau mới mím môi, gật nhẹ đầu.

Hai người nhìn nhau không nói một lời, Tống Hiền vội ngoảnh đi, tiếp tục làm bài tập. Trầm Ngư thì vừa mò mẫm hấp thụ linh khí xung quanh, vừa đọc quyển sách trước mặt.

Tuy cùng một thân thể nhưng sức mạnh linh hồn của nguyên chủ hoàn toàn không thể sánh được với Trầm Ngư. Thế là chỉ đến cuối tiết ba, Trầm Ngư đã học xong quyển sách này.

Khi chuông tan học vang lên, phòng học vốn đang im ắng chỉ có tiếng lật sách và âm thanh ngòi bút ma sát với mặt giấy bỗng trở nên huyên náo.

Có người chạy đi toilet, cũng có người ngồi học đến ê ẩm mình mẩy, đứng dậy vận động trên lối đi giữa các bàn.

Lúc này, những học sinh không ở trong phòng khi nãy mới lục tục chạy về lớp.

[Hệ thống nhắc nhở ký chủ. Nam chính sắp tìm tới. Xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đừng OOC.]

Vốn dĩ Trầm Ngư thấy được nhiều điều mới mẻ, tâm trạng đặc biệt tốt nhưng cái thứ hệ thống đáng ghét này cứ luôn thích xuất hiện vào những lúc này để làm cô ngột ngạt.

Và quả thật, Cố Ngôn đã nhanh chóng tìm tới.

Hệ thống thông báo chưa được bao lâu thì Trầm Ngư phát hiện mấy học sinh đang vây quanh cửa lớp học đột nhiên im lặng như gặp phải thứ mà họ không nên nhìn thấy.

Ngay sau đó, một giọng nói đầy từ tính vang lên.

"Xin hỏi, em Lục Trầm Ngư có ở đây không?"

Cố Ngôn lúc này đã thay trang phục thể thao, mặc vào bộ đồng phục rộng rãi, đứng dựa vào cửa phòng học.

Mặc dù đang hỏi nhưng mắt hắn kỳ thật đã sớm dính chặt vào Trầm Ngư đang ngồi ở hàng ghế đầu giữa phòng học.

Mà sau khi Cố Ngôn gọi tên Trầm Ngư, mọi người trong phòng học đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Trầm Ngư bị biến thành tâm điểm chú ý, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn đang đứng ở cửa, không ngừng phát tán hormone nam tính.

Trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cô hỏi: "Chuyện gì?"

Đối mặt với kẻ mới chết dưới tay mình cách đây không lâu, Trầm Ngư thật khó có thể biểu lộ cảm xúc gì khác.

Nghe vậy, lại nhìn gương mặt hết sức lạnh nhạt của cô, Cố Ngôn không khỏi nhíu mày.

Sau đó, hắn nâng ly trà sữa trong tay, nói: "Anh tới xin lỗi."

Trầm Ngư cau mày: "Tôi đã nói là không sao."

Cố Ngôn cười cười: "Em nói là chuyện của em, anh xin lỗi là việc của anh. Mong em đừng từ chối nha."

Hắn nháy mắt với Trầm Ngư, trông vô cùng thành khẩn.

[Xin ký chủ chấp nhận lời xin lỗi của nam chính.] Cố Ngôn vừa nói xong, hệ thống đã tiếp lời: [Nếu không, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt.]

[Ta cứ không nhận đấy.] Trầm Ngư đáp trả hệ thống một câu.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Cố Ngôn mà nói: "Vậy để tôi lặp lại lần nữa. Tôi không cần xin lỗi, mời anh về cho."

Cố Ngôn sửng sốt, dường như không ngờ tới Trầm Ngư sẽ từ chối mình hai lần liên tiếp. Vẻ mặt hắn sa sầm đi đôi ba phần.

"Em giận rồi sao? Nhưng mới nãy anh thật không phải cố ý mà."

Hắn vốn đã rất đẹp trai, lúc này còn cố tình tỏ ra đáng thương, khiến người nhìn đều phải tự hỏi bản thân có thật mình đã làm sai điều gì không.

Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ chính là bị dáng vẻ này của hắn mê hoặc mà nhận lấy ly trà sữa, cuối cùng dẫn đến chính mình bị Cố Ngôn dây dưa không dứt. Thế nhưng trong mắt Trầm Ngư, hành động này của Cố Ngôn rõ ràng là quấy rối. Người ta đã nói rõ không cần xin lỗi, hắn cứ phải đuổi tới, bắt người ta nhận đồ. Cái này không phải cưỡng ép thì gọi là gì? Xin lỗi chân thành chỗ nào đâu?

Lúc này, Trầm Ngư cảm nhận được từ sâu trong linh hồn mình, có thứ gì đó tràn vào trong thân thể, lan khắp tứ chi, muốn khống chế hành động của cô.

Giống như vừa rồi cô không có cách nào tránh khỏi quả bóng rổ kia vậy.

Đôi mắt Trầm Ngư tối sầm lại. Lượng linh khí ít ỏi mà cô hấp thụ lúc nãy giờ đây lại có chỗ dùng đến.

Trầm Ngư điều khiển linh lực trong cơ thể tìm kiếm luồng lực lượng không tên kia, sau đó xoắn nát chúng. Cơ thể cô thả lỏng hơn phân nửa, cảm giác không khống chế được bản thân vừa rồi cũng dần dần biến mất.

Hệ thống bấy giờ không thể tin được mà gào thét: [SAO CÓ THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC? KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ!]

Trầm Ngư chẳng buồn quan tâm đến sự hoảng loạn của hệ thống, ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường góc bên phải lớp học, hỏi Cố Ngôn: "Anh nhất định không đi sao? Sắp vào lớp rồi đó."

Thái độ cứng rắn, không chút lay chuyển của Trầm Ngư khiến Cố Ngôn cảm thấy thất bại nặng nề. Đây là lần đầu tiên hắn bị một cô gái đối xử lạnh nhạt như vậy. Hắn mím môi, tức giận xoay người, bước ra khỏi lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play