Văn án:
Lâm Tam Thất thức đêm đọc truyện, ai ngờ một giấc ngủ dậy lại xuyên vào sách.
Mục tiêu mà hệ thống giao phó cho nàng: Lạc Vô Hối kẻ ngoài mặt ôn hoà dễ gần, nhưng thực ra là phản diện ẩn nhẫn, tâm tính điên cuồng.
Lần đầu gặp gỡ, là giữa núi sâu rừng rậm, nàng thân khoác phượng bào giá y, rèm kiệu hoa bị một bàn tay nhẹ nhàng vén lên.
Lạc Vô Hối khẽ cong khoé mắt, chậm rãi mở lời: “Tìm được ngươi rồi.”
Lâm Tam Thất nhìn nửa khuôn mặt nhuộm máu kia, bấy giờ mới sực nhớ: hình như trong nguyên tác, vị phản diện này vì yêu không được nên hoá điên, về sau còn định giết cả nữ chính…
Nàng hoài nghi hệ thống đang cố ý hố mình.
Lúc bắt đầu công lược, Lâm Tam Thất còn ngỡ đây là việc cần dùng mưu trí.
Nào ngờ đến nửa đường mới phát hiện công lược hắn không ngờ còn phải dùng cả thể lực.
Có người hỏi nàng với Lạc Vô Hối là quan hệ gì.
Vì giữ mạng, Lâm Tam Thất mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp: “Từng... có chút thân tình.”
Trước ánh mắt như nhìn quái vật của đám người kia, nàng coi như không thấy, thản nhiên nói dối, giả bộ trấn định.
Ngày tháng trôi qua từng chút, tiến độ công lược rốt cuộc cũng chạm tới 99%.
Một sáng tỉnh dậy, Lâm Tam Thất trầm mặc nhìn sợi xích lạnh băng nơi cổ chân mình thứ mà tối qua rõ ràng vẫn chưa hề có.
Sợi xích ấy, đầu kia lại nối liền với cổ chân thiếu niên áo đen đang nằm sát bên nàng.
Hắn là lệ quỷ khiến vạn người nghe danh đã kinh sợ, xưa nay vẫn khinh thường đám phàm nhân cầu Phật độ hóa mà chỉ biết mưu cầu tư dục.
Mãi đến về sau, Lạc Vô Hối mới phát hiện thì ra Lâm Tam Thất chính là Phật Đà thanh tịnh đến để độ hắn.
Vì thế, hắn cam tâm tình nguyện, cúi đầu xưng thần trước Phật.
---
1. Nam chính điên cuồng
2. Không bôi đen nam nữ chính nguyên tác.
3. Nam chính chưa từng yêu nữ chính gốc, kết cục HE.