Nếu như nhất định phải dùng một cụm từ để hình dung tâm tình của Đoạn Tích lúc này, vậy thì không cụm nào có thể thích hợp hơn cụm 'ngũ lôi oanh đỉnh'. Sau khi nàng khiếp sợ xong, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại: "... Ta nghe không hiểu, sư bá có ý gì?"
Tạ Đạo Khanh bình tĩnh nhìn nàng.
Đoạn Tích yên lặng nuốt nước miếng, thuận tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên y phục, dáng vẻ rụt rè hồn nhiên.
Hồi lâu, Tạ Đạo Khanh thản nhiên nói: "Ta đến chịu trách nhiệm, nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở ngươi."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Đoạn Tích đứng tại chỗ, mãi lâu sau, đến khi chắc chắn hắn đã rời đi thì nàng mới ôm ngực hít sâu một hơi, cảm thấy đêm nay mình đừng hòng ngủ nổi.
Quả nhiên, sau khi trở lại phòng, nàng cũng lăn qua lộn lại không ngủ được, nhắm mắt lại là có thể nhớ tới câu nói: "Ta nguyện kết làm đạo lữ với ngươi". Giày vò gần hai canh giờ, nàng cam chịu số phận mà thở dài một tiếng, đưa tay đập mình ngất đi, lúc này mới an phận được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT