Dương Thiên Trụ sợ cô đổi ý, liền vội vàng nói, “Chỉ cần em đồng ý gả đi là được, thích về hay không là chuyện của em, sau này mẹ không cần em nuôi nữa.”
Dương Niệm Niệm lau khô nước mắt, “Vậy thì cứ quyết vậy đi. Anh đưa địa chỉ của Lục Thời Thâm cho em, rồi cho em ít tiền tàu, em sẽ đi tìm anh ta.”
“Niệm Niệm…”
Nhìn ánh mắt dứt khoát của Dương Niệm Niệm, Hoàng Quế Hoa đột nhiên có chút hối hận vì đã tính toán như thế với con gái út.
“Con nghỉ ngơi trước đi, mai mẹ sẽ đưa con ra nhà ga.”
Sợ Hoàng Quế Hoa mềm lòng, Dương Thiên Trụ kéo bà ra khỏi phòng.
Ra đến sảnh chính, Hoàng Quế Hoa nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào, “Niệm Niệm thật sự đã hận chúng ta thấu xương rồi.”
Dương Thiên Trụ thì chẳng mấy bận tâm, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, nó chỉ nói lúc đang tức thôi. Mẹ từng thấy đứa con gái nào mà tuyệt tình với nhà mẹ đẻ chưa? Đợi nó sang đó, ở một hai tháng là hết giận ngay.”
Tính cách Dương Niệm Niệm vốn có chút nhu nhược, lại không có tâm cơ, tấm lòng cũng lương thiện. Cô có thể nhảy sông chứ chưa từng bỏ nhà ra đi, chứng tỏ rất nặng tình với nhà này, nên chắc chắn không đến mức tuyệt giao thật.
Nghe thế, Hoàng Quế Hoa cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút, ngưng khóc, nhưng nghĩ kĩ lại vẫn thấy lo:
“Niệm Niệm sang đó rồi, chẳng phải chuyện này sẽ bại lộ sao? Nhỡ đâu Lục Thời Thâm không thích Niệm Niệm thì làm sao?”
Bên nhà họ Lục đến giờ vẫn không biết người kết hôn với Lục Thời Thâm là Dương Niệm Niệm, nhà họ vẫn luôn tưởng rằng kết hôn là cô con gái lớn đang học đại học.
Dương Thiên Trụ lại nghĩ đơn giản, “Niệm Niệm xinh hơn Huệ Oánh. Lục Thời Thâm đi quân đội quanh năm, cả năm khó mà gặp được phụ nữ, gặp người đẹp như Niệm Niệm, anh ta không thích mới lạ. Hơn nữa, hôn nhân quân nhân không dễ ly hôn, mà ly hôn thì ảnh hưởng tiền đồ của anh ta, chỉ cần anh ta không ngốc, tuyệt đối sẽ không đòi ly hôn. Sau này anh ta và Niệm Niệm quay về, chúng ta nói vài lời xin lỗi là xong.”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Dương Niệm Niệm đẹp hơn Dương Huệ Oánh thật. Gương mặt Niệm Niệm như diễn viên điện ảnh, làn da lại trắng trẻo mịn màng.
Nếu không phải vì Niệm Niệm xinh đẹp, thì Phương Hằng Phi đã chẳng nhìn trúng cô. Khi hai người còn yêu nhau, dù Phương Hằng Phi chưa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, nhưng cũng là học sinh giỏi, có học vấn.
Lúc này, Dương Niệm Niệm đang tự đánh giá lại dung mạo của mình. Cô soi gương một lúc, xác nhận cơ thể hiện tại quả thực có gương mặt thanh tú xinh đẹp mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thời Thâm cũng là nạn nhân. Cưới một cô vợ sinh viên giờ biến thành cô gái thôn quê chưa học xong lớp 9, chắc chắn sẽ rất tức giận. Nếu thêm vẻ ngoài xấu, chỉ sợ anh ta muốn một cái tát chết cô. Nhưng may là cô xinh đẹp, cô cũng có chút tự tin mà sống tiếp.
Haiz... mặc dù kiếp trước cô cũng là sinh viên đại học, nhưng cũng vô nghĩa, nguyên chủ không có bằng cấp gì cả. Trong thời đại này, tấm bằng đại học là tấm vé thông hành quý giá, sinh viên đại học năm 1983 đúng là hiếm như vàng. Dương Huệ Oánh đỗ đại học, cả làng ai cũng tự hào.
Nhất là trưởng thôn, mỗi lần gặp người nhà họ Dương là nhiệt tình hẳn lên.
Tiếc là, nguyên chủ vì chị gái mình mà từ bỏ việc học, đúng là cô gái ngốc.
……..
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Trụ đã đưa Dương Niệm Niệm ra nhà ga, sợ cô bỏ trốn nên cứ kè kè bên cạnh cho đến khi cô lên xe lửa, mới đưa tiền và bánh kếp hành chiên cho cô.
“Hai tệ này với vé tàu em cầm cho chắc, còn đây là bánh kếp hành chiên mà mẹ dậy từ sớm để làm cho em mang theo ăn dọc đường.”
Nói rồi anh ta ngừng một chút, lại bổ sung, “Em oán trách anh cũng được, nhưng đừng trách mẹ, mẹ rất thương em, mấy cái bánh này đều làm từ bột mì hảo hạng, bình thường nhà mình còn chẳng nỡ ăn.”
Dương Thiên Trụ và Dương Huệ Oánh có năm sáu phần giống nhau, lông mày rậm, mắt to, môi dày, rất hợp gu thẩm mỹ thời đó. Trái lại, Dương Niệm Niệm lại giống cha, ngũ quan hài hòa, cộng thêm đôi mắt sáng và làn da trắng ngần, ở thời đại nào cũng sẽ được công nhận là mỹ nhân.
Dương Niệm Niệm giật lấy đồ từ tay Dương Thiên Trụ, cười lạnh, “Đừng nói mấy lời nực cười đó, tiền bán thân của tôi là hơn một trăm tệ chứ nhỉ? Mấy thứ này cộng lại còn không đủ làm tiền lẻ.”
Đi những năm sáu trăm cây số, mà chỉ đưa cho cô hai tệ, rõ ràng là sợ cô cầm tiền bỏ trốn, nên mới chặt đứt đường quay về của cô.
Dương Thiên Trụ thấy thái độ của cô như vậy, cũng nổi cáu, “Đừng nói năng khó nghe như vậy, nếu như em không lấy Lục Thời Thâm thì chưa chắc có thể gả được nhà nào tốt hơn anh ta.”
Nói xong, quay lưng xuống tàu, bước lớn bỏ đi, đầu cũng không thèm ngoái lại.
Dương Niệm Niệm xách theo túi vải và bánh kếp hành chiên chen vào toa tàu, dựa theo số ghế tìm một lúc lâu, mới tìm thấy chỗ ngồi của mình. Đây là ghế đôi, chỗ ngồi của cô là ghế ngoài đường đi, còn chỗ bên trong vẫn chưa có ai đến. Dương Niệm Niệm nhón chân, định nhấc túi hành lý đặt lên giá đựng phía trên, không ngờ chân bị trẹo, hành lý không để lên được mà còn suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
“Cẩn thận.”
Đằng sau đột nhiên có người lên tiếng, còn đỡ lấy cánh tay cô, sau khi thấy cô đứng vững, nhanh chóng thu tay về.
“Tôi không sao.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu, quay đầu lại nhìn, đứng sau cô là một quân nhân trẻ, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ, nếu như Lục Thời Thâm cũng đẹp trai như vậy thì tốt biết mấy.
Người đàn ông bị Dương Niệm Niệm nhìn chằm chằm đến ngượng, mặt hơi đỏ lên nói, “Tôi giúp cô để hành lý lên nhé!”
Anh cao tầm một mét tám, hơn hẳn Dương Niệm Niệm một cái đầu, rất nhẹ nhàng liền nhấc hành lý đặt lên kệ.
“Cảm ơn.”
Dương Niệm Niệm gật đầu cảm ơn, vì không muốn gây trở ngại cho người khác đi đường, thật thà ngồi lên vị trí của mình. Người đàn ông bên cạnh vẫn đứng nguyên không hề động đậy, khiến cô thấy kỳ lạ:
“Anh mua vé đứng à?”
“Không phải.” Anh lắc đầu, cười ngượng một cái, “Chỗ ngồi của tôi nằm ở phía trong cô.”
Sợ cô không tin, anh còn đưa vé cho cô xem, Dương Niệm Niệm cũng không xem kỹ, chỉ liếc thấy tên anh là Tần Ngạo Nam.
“..…” Dương Niệm Niệm vội vàng đứng lên nhường chỗ cho anh, “Ngại quá, tôi không biết.”
“Không sao.”
Sau khi Tần Ngạo Nam ngồi bên trong, Dương Niệm Niệm mới ngồi xuống. Đoạn lối đi có rất nhiều người qua lại, đa số đều cầm rất nhiều đồ đạc, thỉnh thoảng lại va vào vai cô.
Thấy vậy, Tần Ngạo Nam chủ động đổi chỗ với Dương Niệm Niệm, Dương Niệm Niệm vui mừng, ngồi gần cửa sổ không bị người khác va vào, cực kì thoải mái. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, còn Tần Ngạo Nam thì giống như một Lôi Phong sống vậy, lúc thì giúp người ta tìm ghế, lúc thì phụ người ta đặt hành lý, vừa có sức lại vừa nhiệt tình.
Tận đến khi tàu bắt đầu lăn bánh, anh mới ngồi xuống, người đầy mồ hôi, áo cũng bị ướt đẫm.
Dương Niệm Niệm lại bắt đầu nghĩ ngợi, cũng không biết Lục Thời Thâm trông như thế nào, có nhiệt tình như người đàn ông này không.
Tiếng lạch cạnh chạy của tàu hỏa liên tục vang lên, trong toa tàu rất nóng lại có mùi khó chịu, Dương Niệm Niệm nghĩ đến mấy cái bánh kếp hành chiên chắc phải tiết kiệm lại một chút, trong hoàn cảnh thế này, cô hoàn toàn không nuốt nổi.
Sáng sớm thức dậy hơi sớm, tiếng ồn của tàu lửa như bản nhạc ru ngủ, Dương Niệm Niệm rất nhanh đã thấy buồn ngủ, đầu cứ gật qua gật lại, mơ mơ màng màng tìm được một tư thế thoải mái, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.