Không muốn nhìn A Sài chết, hắn đành phải cho bọn họ chút lợi lộc: “Đại Đao, mấy năm nay các cậu làm ăn gió sương vất vả, kiếm được chút tiền nhưng ngoài ăn chơi gái gú cũng chẳng còn bao nhiêu, đúng không? Nếu các cậu làm tốt chuyện này, từ nay theo ta, lo phần làm ăn ở khu vực này.”
Trong lòng Kiều Nghị rất vui mừng. Ban đầu, anh nghĩ phải mất hai ba năm mới có thể giành được sự tin tưởng của Lưu Báo Tử để tham gia vào đường dây buôn lậu vũ khí. Không ngờ cơ hội đã đến nhanh như vậy.
Hồng Đại Đao thì kích động đến mức tay run rẩy. Trên đời này ai mà không yêu tiền chứ. Vì tiền mà sống, vì tiền mà chết, và vì tiền mà chạy đôn chạy đáo cả đời.
Săn trộm thì ngày ngày trốn chui trốn lủi, buôn vũ khí cũng vậy, nhưng lợi nhuận thì không thể so sánh được.
Buôn lậu vũ khí, chỉ ba năm đã kiếm đủ tiền bằng cả đời săn trộm…
Nhìn dáng vẻ kích động, ngây thơ của họ, Lưu Báo Tử khẽ cười khinh bỉ, rồi quay sang Kiều Nghị: “Tiểu huynh đệ A Nghị, cậu nghĩ sao?”
Trong số nhóm này, Lưu Báo Tử chỉ thực sự coi trọng mỗi người tên Kiều Nghị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT