Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Mẫn Khải Hàng túm lấy cánh tay và kéo trở lại.
Do quán tính, cô lao thẳng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, nóng hổi của anh.
Anh thuận thế ôm lấy eo cô, nói: "Nhớ ra rồi sao? Định chạy đi đâu? Xấu hổ à, muốn trốn anh sao? Trước giờ em đâu có thiếu can đảm?"
Lần đầu tiên, Mẫn Duyệt cảm thấy người đàn ông này thật phiền phức, sao lại có nhiều câu hỏi đến vậy?
Vòng tay ôm rất chặt, cô không thể thoát ra được, nhưng lại quá ấm áp để từ chối. Cô đành vùi mặt vào n.g.ự.c anh, ép chặt vào lớp vải trên áo anh: Thế này thì anh sẽ không thấy cô đang đỏ mặt hay xấu hổ nữa.
Hóa ra hành động vùi đầu xuống đất của loài đà điểu không phải là ngốc nghếch, mà là khi xấu hổ đến mức không chịu nổi và không thể trốn thoát, thì bất cứ vật gì cũng có thể trở thành chỗ trốn.
Cử chỉ ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu này khiến Mẫn Khải Hàng bật cười, tiếng cười làm n.g.ự.c anh rung lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT