“Em mừng, mừng quá, để họ cười thì có làm sao!” Phùng Thục Doanh vẫn cười dù nước mắt vẫn chảy.
Mẫn Kiến Quốc vỗ vai con trai, không cần nói thêm gì nữa, khỏi rồi là tốt, khỏi rồi là tốt.
Phùng Thục Doanh cũng dần bình tĩnh lại, nhìn quanh: “Mẫn Mẫn đâu? Không đi cùng con à?”
“Không, mẹ, con vẫn chưa nói với cô ấy.”
Phùng Thục Doanh ngẩn người: “Chưa nói với cô ấy? Ôi trời, con đúng là đồ ngốc, Mẫn Mẫn vì mắt con mà lo lắng đến phát mệt, sao con lại không nói cho con bé biết mà còn tự mình chạy ra phố thế này?”
Nghĩ đến chuyện này, tai của Mẫn Khải Hàng lại nóng bừng. Không lẽ lại nói là vì lỡ nhìn thấy thân thể của cô gái, sợ xấu hổ nên chưa biết nói thế nào?
“Có phải con chưa chắc chắn là khỏi hẳn, sợ sáng mai lại không thấy gì nữa, không muốn Mẫn Mẫn mừng hụt nên mới chưa nói với cô ấy?” Mẫn Kiến Quốc dường như rất hiểu con trai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT