“Con người sống cả đời không thể không phạm sai lầm, biết sửa sai là tốt.” Lão gia tử không muốn nhắc nhiều về quá khứ: “Dương Phàm, món nợ ân tình này, trước mắt cứ ghi nhớ, sau này có cơ hội phải trả lại cho con bé.”
Mẫn Dương Phàm gật đầu: “Ông nội, con sẽ nhớ.”
Tiền Trình cười nói: “Sau này Hạ Mẫn Duyệt lấy anh hai của chúng ta thì đã thành người một nhà, còn nói gì đến trả ân tình, như vậy chẳng phải khách sáo quá sao!”
Nhắc đến tương lai của hai đứa, lão gia tử lại thở dài: “Bên bệnh viện đã chuẩn bị xong, nhưng bố mẹ và thím của hai đứa vẫn chưa biết, họ luôn phản đối chuyện Khải Hành phải phẫu thuật. Hôm nay gọi hai đứa về đây cũng là để giúp Khải Hàng thuyết phục họ. Hai đứa cứ nghĩ mà xem, lát nữa về nhà phải nói thế nào.”
Nghĩ đến tình trạng của Mẫn Khải Hàng, nụ cười trên mặt hai anh em cũng dần tắt.
Sau một lúc im lặng, Mẫn Tiền Trình cất tiếng: “Ông nội, nếu như mắt của anh hai không bao giờ khỏi được, liệu Hạ Mẫn Duyệt có ở lại với gia đình mình không?”
“Có!” Mẫn Quân Diệu khẳng định chắc nịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT