Là may mắn? Hay muốn chặt cô ra cho chó ăn?

Ừm, nhìn thử thôi, chỉ một cái liếc nhìn thôi, đúng, chỉ một cái.

Thế là cô từ từ ngẩng đầu lên...

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng cô đã không thể rời mắt.

Đôi mắt nhanh chóng phủ lên một lớp sương mù, ngưng tụ thành nước mắt và lặng lẽ tràn ra khỏi khóe mắt.

Cô không dám chớp mắt, lo sợ rằng chỉ cần chớp một cái, người trước mặt sẽ biến mất.

Mười một năm. Mười một năm yêu thầm, nhớ mong một người.

Dù anh ở đâu, cho dù âm dương cách trở, tình cảm này vẫn không hề thay đổi.

Chỉ tiếc là anh Minh đã mất sớm, mười một năm tình cảm của cô, cuối cùng chỉ là yêu đơn phương một bóng hình hư ảo.

“Mẫn Mẫn, em sao vậy? Đau ở đâu à?” Hạ Kiêu Dương lo lắng hỏi, thấy em gái mình khóc mà lòng đau như cắt.

Nhưng lúc này, tất cả những người xung quanh, mọi âm thanh xung quanh đều bị Hạ Mẫn Duyệt tự động gạt ra khỏi tâm trí. Trong lòng, trong mắt, trong đầu cô chỉ có một người - Minh Viễn Dương mà cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại.

Tay phải vẫn được bắt mạch, cô nâng tay trái bị thương lên lau nước mắt. Đám nước mắt c.h.ế.t tiệt này đã che mờ tầm nhìn, khiến cô không nhìn rõ anh Minh.

Ngồi một bên, Mẫn Khải Hàng, người vốn chẳng quan tâm đến chuyện gì, bỗng cảm nhận được một ánh mắt rực cháy đang nhìn mình.

Dường như rất gần, gần ngay trước mắt, nhưng cũng dường như rất xa, xa đến mức cả một kiếp người.

Mẫn Khải Hàng khẽ cau mày. Đôi mắt không nhìn thấy khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Y học cổ truyền, ông nội anh nói không có hy vọng. Tây y trong nước cho rằng chỉ có 20% khả năng hồi phục. Ở Mỹ, có một bệnh viện mở hộp sọ để điều trị, họ nói rằng có 30% khả năng phục hồi thị lực, nhưng cũng đi kèm nguy cơ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Có lẽ anh nên quyết tâm thử một lần?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có người lao đến, ôm chầm lấy anh.

Mẫn Khải Hàng lập tức đỏ mặt, tai nóng ran, tay chân cứng đờ, không biết nên làm gì.

Hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái ôm chặt như vậy, mà lại là một cái ôm đầy thô bạo.

Đừng hỏi tại sao anh biết đó là một cô gái, dù không nhìn thấy nhưng anh có thể cảm nhận được.

Thân hình mềm mại như vậy, không giống với những người đàn ông cứng nhắc trong đội của anh. Hơn nữa, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng cũng khác xa.

Khoan đã, anh đang nghĩ gì? Đang cảm nhận cái gì thế này?

Khi nhận thức quay lại, phản ứng đầu tiên của anh là muốn đẩy người đó ra. Nam nữ thụ thụ bất thân, thế này còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng ngay khi cánh tay vừa nhấc lên, cô gái ấy lại ôm anh chặt hơn: “Anh Minh, là anh sao? Em là Mẫn Mẫn đây, Hạ Mẫn Duyệt, anh còn nhớ em không? Chúng ta… Em nhớ anh nhiều lắm… Em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa… Hứa với em, đừng rời xa nữa… có được không…”

Mười một năm, gần bốn nghìn đêm ngày thương nhớ.

Đặc biệt là sau khi nhận tin anh hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, hai nghìn đêm cô đã khóc trong giấc mơ.

Có những người, không thể nói rõ là tốt ở đâu, cũng không biết vì sao, chỉ cần một khi đã đặt vào tim, thì mãi mãi không thể buông bỏ.

Có những tình cảm, một khi đã bén rễ, sẽ ngày một lớn lên, lớn đến mức cao chót vót, chiếm trọn cả thế giới của một con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play