Về đến nhà, Khương Quyển vẫn chưa hoàn hồn.
Cô đứng ngây người ở huyền quan, mãi không cởi giày.
Tằng Du từ phòng bếp bước ra, thấy con gái đứng đờ đẫn, mặt đỏ ửng, không biết chuyện gì xảy ra, bèn hỏi: "Quyển Quyển, sao thế? Không phải con đi chơi với bạn à, sao về nhà thất thần vậy?"
Giọng nói của Tằng Du lúc này khiến Khương Quyển đặc biệt mẫn cảm.
Ở tinh tế, cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lúc mới bước vào trò chơi, cô còn kháng cự.
Dần dà, từ không quen đến quen, rồi thích.
Khương Quyển không nghĩ đến những chuyện sau khi trò chơi kết thúc, nhưng cô biết, cô thật sự thích quá trình này.
Dù cô và điện hạ rời khỏi trò chơi, dù điện hạ không thích cô, cô cũng không oán hận.
Vì đối với cô, sau này mỗi khi nhớ lại, đây sẽ là một đoạn hồi ức vô cùng trân quý.
Khương Quyển không phải người bảo thủ, nhưng cô biết, những gì cô và Tạ Tri Tùy đang làm, đối với người lớn mà nói, có lẽ không phù hợp lắm.
Nhìn Tằng Du, Khương Quyển cứ thấy mình đang làm chuyện trái với lương tâm.
99 nhận ra sự băn khoăn của Khương Quyển, lên tiếng: "Hiện tại có hai phương án, một là chủ động nói ra, đương nhiên, nếu người nhà không đồng ý, phải chia tay; hai là giấu giếm, nhưng nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất thảm."
Khương Quyển suýt chút nữa vỗ tay, cô chân thành khen 99: "99, lần đầu tiên tôi thấy cậu lợi hại như vậy."
99 ưỡn ngực, vừa định nói "Có gì đâu", thì nghe Khương Quyển nói: "Thế mà có thể nói ra những lời chẳng khác nào chưa nói gì."
99 lập tức như bị đóng đinh xuống đất.
Hắn thật sự không đáng tin đến vậy sao?
Hắn là quản gia trí tuệ ưu tú đấy!
Có thể giặt quần áo, nấu cơm...
Nhưng những việc đó, ký chủ cũng làm được!
Khương Quyển tính dò hỏi ý kiến của Tằng Du, để sau này bà biết chuyện cũng đỡ sốc.
Cô thay giày, đi đến bên Tằng Du, dịu giọng hỏi: "Mẹ ơi, nếu con làm gì sai, mẹ có buồn không?"
Tằng Du hỏi lại: "Làm gì sai?"
Khương Quyển khó mở lời, bèn lấy vài ví dụ: "Ví dụ như trốn học, thi trượt, hoặc là yêu đương... Đại loại thế."
Kể nhiều ví dụ như vậy, chắc sẽ không bị nghi ngờ đâu nhỉ.
Tằng Du cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, xua tay: "Hai chuyện đầu, mẹ thấy khả năng xảy ra trên người con rất nhỏ, còn yêu đương, mẹ không phản đối đâu. Thằng bé Tri Tùy không tệ, rất giỏi giang, giờ tìm được chàng trai ưu tú khó lắm, yêu sớm cũng tốt."
Khương Quyển gật đầu.
Cũng may Tằng Du không phản đối.
Khoan đã, vừa nãy mẹ nói gì?
"Mẹ ơi, vừa nãy mẹ nói... anh Tri Tùy?"
Tằng Du gật đầu: "Thằng bé bận thế mà vẫn đến dạy con học, mẹ thấy rất đáng tin. Con yên tâm, mẹ không phải người cổ hủ..."
Những lời tiếp theo, Khương Quyển nghe không rõ nữa.
Về đến phòng, cô mới hoàn hồn.
Tạ Tri Tùy dạy kèm, rõ ràng là có ý đồ mà, còn nữa...
Cô trấn tĩnh lại, vội cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Tri Tùy.
"Anh Tri Tùy, hình như mẹ em biết chuyện giữa chúng ta rồi."
Vốn tưởng Tạ Tri Tùy sẽ căng thẳng như cô, nhưng khi đọc tin nhắn trả lời, Khương Quyển càng ngây người.
"Ừ, lần trước dì hỏi anh có thích em không, anh bảo có, là thích với mục đích kết hôn."
Tạ Tri Tùy nhắn xong tin nhắn, gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô bé ở đầu dây bên kia.
Anh cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hà Lâm thấy vậy, hỏi: "Cười gì mà vui thế?"
Khóe môi thiếu niên vẫn cong lên: "Nói chuyện phiếm với Quyển Quyển."
Quả nhiên, chỉ nói chuyện phiếm với cô bé ấy, anh mới vui vẻ đến vậy.