Đây... coi như là tỏ tình sao?
Nói thật, cảm giác thật huyền huyễn.
Dù sao Tạ Tri Tùy ở diễn đàn trường trung học cũng là một nhân vật truyền kỳ, tồn tại như đóa hoa trên đỉnh núi băng giá, thành tích tốt, đẹp trai, hơn nữa nghe nói chưa từng thấy cậu ta qua lại với cô gái nào.
Đột nhiên nghe được cậu ấy thổ lộ như vậy, ai cũng không dám tin.
Chính là, cậu ấy vừa mới uống rượu xong.
Khó tin nhất có lẽ là Vu Miểu Miểu.
Hôm nay, từ việc Tạ Tri Tùy đồng ý lời mời của cô gái kia, đến việc cùng cô gái kia phân chung một tổ, tờ giấy nhỏ mà nàng ta đã tính toán kỹ càng, đều uổng phí cho cái nữ sinh kia.
Hiện tại, Tạ Tri Tùy lại đi thổ lộ với cái nữ sinh đó?
Vu Miểu Miểu suýt chút nữa làm đổ cái ly trước mặt.
Nhìn sang thiếu niên ngồi bên cạnh, dường như vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
Gương mặt tinh xảo vẫn khiến người rung động, những người xung quanh dường như không còn quan trọng, giờ phút này trong mắt thiếu niên, chỉ có tiểu cô nương của cậu ấy.
Mà tiểu cô nương giờ phút này cũng đang ngây người.
Theo lý thuyết, với sự thông minh của Tạ Tri Tùy, rõ ràng có thể dùng rất nhiều cách để lấp liếm, dù hiện tại cậu ấy nói đùa, phỏng chừng mọi người cũng sẽ tin.
Nhưng mà, tất cả hành động của Tạ Tri Tùy hôm nay, đều không giống như đang cố tình lảng tránh.
Ngược lại...
Tôi dùng ánh mắt dò hỏi cậu ấy, nhận lại được một câu nói còn gây sốc hơn.
"Lần trước tớ viết thư tình cho cậu, câu trả lời của cậu là gì?"
Thư... thư tình?
Chắc không phải là cái thư tình mà bọn họ đang nghĩ đến đấy chứ?
Thì ra không chỉ hôm nay tỏ tình, trước kia cũng đã tỏ tình, hơn nữa còn là Tạ Tri Tùy chủ động...
Tin tức này thật sự quá kinh người, Hạng Chỉ Đồng còn tính là bình tĩnh, Lương Vi Vi tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi gợn sóng.
Nhận được thư tình của Tạ Tri Tùy, đổi lại là bất kỳ ai trong số họ, phỏng chừng sẽ vui đến ngất xỉu mất thôi.
Tôi khẽ "ừ" một tiếng.
Có chút ngượng ngùng khi phải thừa nhận chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Khuôn mặt lại rụt sâu vào khăn quàng cổ.
Tạ Tri Tùy rũ hàng mi xuống, khép hờ đôi mắt, không nói gì nữa.
Không khí sau đó trở nên vi diệu hơn rất nhiều, trò chơi bị bỏ dở, người thì hát, người thì suy tư về nhân sinh.
Mãi cho đến khi hết giờ, mọi người im lặng đi ra ngoài.
Đi đến bên ngoài KTV, lại vô tình đứng lại.
Rất nhiều chuyện đều đã rõ ràng.
Tỷ như học sinh lớp 12/3 đã biết vì sao Tạ Tri Tùy lại đột nhiên chạy tới giám thị.
Lại tỷ như Vu Miểu Miểu đã biết vì sao Tạ Tri Tùy lại đồng ý đến đây.
Thì ra say ở đây, lòng lại ở chỗ khác.
Hiểu rõ rồi, mọi người cũng không tính đứng ở đây chịu ngược nữa.
"Tớ về trước đây."
"Tớ cũng..."
Mọi người lần lượt giải tán.
Vu Miểu Miểu vẫn không cam tâm, nhìn về phía Tạ Tri Tùy.
Tạ Tri Tùy lại không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Người bạn bên cạnh kéo tay cô ta, nhỏ giọng nói: "Miểu Miểu, chúng ta đi thôi."
Vu Miểu Miểu bị lôi đi nửa vời.
Lúc này, thật sự chỉ còn lại tôi và Tạ Tri Tùy.
Tôi liếc nhìn Tạ Tri Tùy một cái, lại không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, tôi mới hỏi: "Cậu không phải nói, đừng để người khác biết sao?"
"Tớ muốn rút lại câu nói đó." Tạ Tri Tùy đưa tay về phía tôi, sau khi nắm lấy tay tôi, cậu ấy liền dẫn tôi đi dọc theo ven đường, vừa nói, "Tớ có lẽ không khống chế được."
"Không khống chế được?"
"Không khống chế được cảm xúc thích cậu, cũng như việc bị người khác phát hiện, chi bằng chúng ta chủ động công khai."
Tôi còn tương đối lạc quan: "Kỳ thật, hình như chỉ có học ủy ban lớp mình biết thôi."
Tạ Tri Tùy liếc mắt, nhìn gương mặt trắng nõn của tôi, không nói gì.
Ngốc ạ, thật ra có rất nhiều người đã phát hiện ra rồi.
Bởi vì tớ, hoàn toàn không che giấu được đâu.
Muốn sớm nói cho mọi người biết...
Cậu là của tớ.
Cho nên ngay từ đầu, đã không muốn cố tình che giấu.
(Hết chương này)