Sáng thứ bảy, tôi bước ra khỏi phòng, thấy Tạ Tri Tùy đang ngồi trên sofa ở phòng khách. Trong khoảnh khắc, tôi ngỡ mình vẫn còn ở Tạ gia.

Tạ Tri Tùy thấy tôi ngơ ngác đứng đó, ra hiệu tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Tùy, nhìn quanh.

Khoan đã...

Đây không phải Tạ gia, mà là Khương gia.

Vậy thì Tạ Tri Tùy sao lại ở đây?

"Sao cậu lại tới đây?" Tôi hỏi.

Dạo gần đây, Tạ Tri Tùy sống gần như đếm ngược thời gian.

Thật ra, hai ngày trước cậu ấy đã muốn đến rồi, nhưng cố nhịn.

Giờ thấy tôi không hề có vẻ gì là nhớ nhung cậu ấy, Tạ Tri Tùy nhíu mày, giọng điệu nguy hiểm: "Quyển Quyển, hình như cậu chẳng mong tớ đến chút nào."

Tôi vội phủ nhận: "Đâu có, chỉ là thấy lạ thôi. Không phải chúng ta đã hẹn nghỉ đông gặp nhau sao?"

Tôi luôn là người giữ lời hứa.

Tuy rằng tôi cũng rất nhớ Tạ Tri Tùy.

Nhưng một khi đã hẹn, thì phải nhịn thôi.

Tạ Tri Tùy nheo mắt, đưa tay nhéo má tôi.

Gương mặt tôi ấm áp, mềm mại, vẫn như trước đây. Tạ Tri Tùy giọng điệu có chút ngạo kiều: "Chúng ta có hẹn à? Tớ chỉ nhớ là đã hẹn học bù cho cậu thôi."

Tôi: "..." Có chuyện đó sao?

Ngẫm kỹ lại, hình như đúng là có chuyện đó thật.

Vậy thì đành vậy.

Tôi lại hỏi: "Mẹ tớ đâu?"

"Ra ngoài rồi. Lúc tớ đến, bác vừa ra khỏi nhà, có để lại một tờ giấy cho cậu, dán trên bàn kìa."

Tôi liếc nhìn, thấy mẹ dặn buổi chiều mới về.

"Vậy giờ bắt đầu học bù luôn à?"

Tạ Tri Tùy chống cằm, khuôn mặt tinh xảo đầy quyến rũ. Giọng cậu ấy cũng rất gợi cảm: "Tớ cố ý chạy đến gặp cậu, cậu đã vội vàng muốn học bù rồi sao?"

Thiếu niên lúc này trông vô cùng mê hoặc. Thấy tôi ngồi yên bất động, cậu ấy lại mở lời, dịu dàng nói, "Đến ôm tớ một cái nào."

Tôi nhích về phía cậu ấy, nhích nữa, còn chưa kịp đến gần, đã bị cậu ấy kéo vào lòng.

Vòng tay Tạ Tri Tùy rất ấm áp. Đầu tôi gối lên ngực cậu ấy, tim cậu ấy đập hơi nhanh, từng nhịp, từng nhịp, rung động màng tai.

Tạ Tri Tùy ôm chặt tôi hơn, nửa thở dài, nửa vui mừng nói: "Quyển Quyển, tớ rất nhớ cậu."

"Ừm." Tôi không biết nên nói gì, đành đáp lại, "Tớ cũng rất nhớ cậu."

Tạ Tri Tùy buông tay, nói: "Nếu nhớ tớ, thì hôn tớ một cái đi..."

Lời vừa dứt, hàng mi cong vút của Tạ Tri Tùy bỗng run lên hai cái.

Trong đôi mắt màu trà xinh đẹp, là khuôn mặt phóng đại của tôi.

Đôi môi mềm mại của tôi nhẹ nhàng chạm vào môi Tạ Tri Tùy, như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng rời ra.

Gương mặt tôi ửng hồng, đôi mắt chớp chớp, giọng nói mềm mại: "Nhớ Tri Tùy ca ca."

Thân thể Tạ Tri Tùy cứng đờ, bỗng nhiên nắm lấy vai tôi, kéo tôi ngồi sát vào cậu ấy.

Tôi khó hiểu, rất lâu sau, mới nghe Tạ Tri Tùy khàn khàn ừ một tiếng.

Sau đó là buổi học bù chính thức. Tạ Tri Tùy tuy rằng đôi khi hơi không đứng đắn, nhưng không thể phủ nhận, cậu ấy rất giỏi trong học tập.

Dù là ý tưởng giải đề hay hiệu suất, đều khác hẳn người thường.

Tôi dồn một trăm phần tinh thần để nghe, còn 99 thì thầm ghen tị.

Chờ đấy, tôi sẽ lập tức trang bị cho mình một cái học tập bao, đảm bảo còn xịn hơn cả Tạ Tri Tùy.

Tạ Tri Tùy cũng là lần đầu tiên dạy kèm cho người khác.

Cậu ấy không muốn lãng phí thời gian vào người khác, nhưng khi ở bên tôi, dường như làm gì cũng không cảm thấy là lãng phí.

Chỉ cần quay đầu lại, có thể nhìn thấy tôi.

Vậy là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play