Trương Oanh trong lòng rối bời, vừa bực mình vừa thấy tủi thân. Lần đầu tiên mặc kệ con trai, ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lau nước mắt.
Khương Chương trong phòng rung đùi đắc ý đọc sách, nghe tiếng Khương Phàn khóc lóc bên ngoài, dần dà bực bội. Hắn bước ra, thấy Trương Oanh ngồi đấy nhìn con trai khóc mà không dỗ dành, liền quát: "Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Con khóc cũng kệ, còn làm ồn ào ảnh hưởng ta đọc sách. Năm nay ta mà thi trượt thì cô gánh nổi trách nhiệm không hả?"
Trương Oanh càng tủi thân, đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt Khương Chương mắng: "Mấy năm nay ông chỉ biết có sách, chẳng làm gì hết, kiếm một đồng cũng không. Tôi nhịn ông đủ rồi, cái nhà này tôi ở không nổi nữa! Tôi về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, các người tự lo liệu đi."
Nói xong, bà xông vào nhà, vơ vội mấy bộ quần áo rồi đi thẳng.
Khương Chương chẳng thèm ngăn cản, hắn nghĩ Trương Oanh chỉ làm bộ làm tịch thôi. Con trai còn ở đây, chẳng lẽ bà bỏ được thật sao?
Hai cha con đói meo đến tối mịt. Ông Khương thấy không ổn, sang hỏi thăm thì biết Trương Oanh bỏ đi rồi. Cái người ngày thường chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện nhà như ông cũng phải lên tiếng: "Trương Oanh mà đi không về, cái nhà này coi như xong."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play