Một cô gái người nước ngoài chỉ mặc bikini, trên tay cầm bảng hiệu!
Từng hình ảnh đập vào mi mắt của Lục Bình.
Anh đi theo quản đốc trung niên xuyên qua sàn nhảy, hướng về phía phòng riêng phái trên sàn nhảy, dừng lại ở trước phòng riêng lớn nhất của quán bar Sắc Giới.
"Tiên sinh, ngài chờ một chút." Quản đốc trung niên cung kính nói.
Lục Bình gật đầu.
Anh quan sát hai vị bảo tiêu ở trước cửa phòng riêng một chút.
"Hô!"
Quả đốc trung niên gõ cửa phòng.
Lục Bình hít sâu một hơi.
"Tiên sinh."
"Đinh tiên sinh đang đợi ngài." Quản đốc trung niên nói.
Lục Bình xách túi công văn, đi vào trong phòng riêng. Anh còn chưa kịp quan sát mọi người ở trong phòng thì một thân ảnh cao lớn màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, sau đó là đau đớn truyền đến!
Anh chỉ nhìn thấy một bàn tay lớn nắm lấy đầu của mình!
Phanh!
Lục Bình còn không kịp phản ứng.
Toàn bộ thân thể của anh đập mạnh vào cánh cửa phía sau lưng, đầu của anh đụng vào giữa cửa phòng bằng thủy tinh, những vết nứt không ngừng lan ra.
Máu tươi!
Máu tươi đỏ thắm chảy xuống từ trên đầu Lục Bình…
Sau một một trận hoảng hốt, Lục Bình mới thấy rõ người đàn ông trung niên nắm lấy đầu mình. Đó là một đôi mắt điên cuồng, giống như là một dã thú bị chọc giận!
Đau!
Thật là đau!
Sợ hãi!
Sợ hãi!
Lục Bình kiềm chế, hắn đã suy đoán qua tình huống hiện tại, thậm chí anh còn có ý thúc đẩy nó! Chỉ có như vậy thì phía sau mới có thể thu được càng nhiều lợi ích hơn! Nếu không, anh hoàn toàn có thể không sử dụng danh tiếng của Tưởng Y Vân để thúc đẩy cuộc gặp mặt này.
Lục Bình không thèm quan tâm đến máu tươi đang chảy ra ở sau ót.
Anh vẫn duy trì ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Đinh Thanh, trong vẻ mặt lộ ra nụ cười thương hại…
"Đinh Thanh."
"Anh có biết ‘Chương trình Truman’." Lục Bình nói.
Trong quán bar.
Phòng riêng.
Mấy cô gái gợi cảm uyển chuyển đều bị dọa sợ, bọn họ không phải là sợ một người đàn ông bị u đầu sứt trán, mà là sợ hãi dáng vẻ như hung thú bạo nộ của Đinh Thanh lúc này.
Đám đàn ông ở bốn phía ào ào đứng dậy, bao vây ở phía sau Đinh Thanh, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào thanh niên đột nhiên xông vào.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Từ sau đầu truyền đến từng cơn đau đớn, khiến cho hơi thở của Lục Bình vừa chuẩn bị tâm lý xong bỗng chốc trở nên dồn dập.
Anh nhìn Đinh Thanh, nhìn vào ánh mắt phía sau Đinh Thanh.
Anh cảm thấy mình giống như là một con cừu non bị bầy sói nhìn chằm chằm, có thể bị xé nát và cắn nuốt bất cứ lúc nào.
Lục Bình có thể xác định được rằng, mỗi một người phía sau lưng Đinh Thanh đều không phải là người hiền lành, là người mà nhân viên văn phòng như mình từng không dám nhìn thẳng và gây chuyện.
Cái thế giới này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng cực kỳ phức tạp!
Ánh mặt trời bao phủ thế giới, người bình thường cần cù làm việc và cố gắng sống sót giống như con kiến hôi. Bọn họ cẩn thận tuân theo nhận thức chung và quy tắc của người bình thường, không dễ dàng đến gần vực sâu. Như vậy thì cuộc sống sẽ rất đơn giản và bình yên.
Chỉ khi nào có người bắt đầu phá vỡ các nguyên tắc được thiết lập trước đó, xông vào phạm vi tầng tầng lớp lớp kia thì sẽ tiến vào thế giới mà ánh mặt trời bị ngăn cách.
Giống như Lục Bình đã từng.
Anh chỉ là một nhân viên văn phòng, cho dù như thế nào cũng sẽ không bị Lý Ngọc Trân dùng súng chỉ vào trán, càng sẽ không bị đè đầu như vậy, lại bị một đám người như này nhìn chằm chằm.
Anh… đã đi vào vực sâu!
"Cậu muốn nói cái gì?"
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, vẻ mặt của Đinh Thanh không thay đổi. Anh chú ý tới cặp mắt hờ hững của Lục Bình, lại vì nụ cười thương hại kia mà cảm thấy điên cuồng. Anh cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, anh muốn bắt lấy đầu người này rồi tiếp tục đánh đập, muốn nhìn thấy hình ảnh giống như là dưa hấu bị đánh nát.
Nhưng anh vẫn buông lỏng tay ra.
Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong miệng.
"Thật là độc ác…" Trong lòng Lục Bình thở phào một cái.
Anh cũng đang lo lắng việc Đinh Thanh sẽ mất đi lý trí, trực tiếp nắm lấy đầu mình rồi đập. Nhưng căn cứ theo ghi chép bên trong tình báo, Đinh Thanh là một người nhìn như lỗ mãng nhưng lại rất cẩn thận.
Chỉ cần xác suất thành công lớn hơn xác suất thất bại, Lục Bình sẽ đồng ý đánh cược.
Anh vịn vào cánh cửa để đứng lên, đầu rời khỏi đống thủy tinh kia.
Một loạt cảm giác đau đớn truyền đến từ phía sau đầu, Lục Bình nhe răng hít vào một hơi.
"Anh có biết vì chuyện này mà phía sau phải trả giá như nào không?"
Lục Bình đỡ thẳng mắt kính, sau đó đưa tay sờ sau ót một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm đặc dính và ẩm ướt, bàn tay đã bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi. Trước mắt có một chút choáng váng, cũng không biết có bị chấn động não hay không.