"Lão nhân giả nhân giả nghĩa, động viên anh ta mở rộng trái tim và lập gia đình!"
"Tiên sinh!"
"Đến rồi!"
Đúng lúc này, tài xế trung niên dừng xe, anh lật biển ‘xe trống’ như thường lệ, sau đó nhìn về phía Lục Bình trong kính chiếu hậu.
"Wechat."
Anh cầm điện thoại di động lên.
"Đã chuyển tiền cho anh rồi." Lục Bình vừa mở cửa xe vừa nói.
Anh đứng ở trước cửa quán bar, dưới ánh đèn neon, đủ loại thanh niên không ngừng ra vào. Lục Bình nhìn thoáng qua bản thân mình, âu phục, áo sơ mi, xách túi công văn. Dáng vẻ này của anh hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nơi này.
"Hô!"
Lục Bình đứng ở bên đường hít một hơi thật sâu, anh đẩy kính mắt phía trước sống mũi một cái, ánh mắt ngưng lại, dần dần trở nên lạnh lùng… sau đó bước về phía quán bar Sắc Giới.
Tại sàn nhảy trên tầng hai của quán bar.
Lục Bình từ xa nhìn lại thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tầm mắt của người trong thang máy nhận thấy có người đến gần, cô gái ăn mặc trẻ trung nhanh chóng ấn đóng cửa lại.
Anh bắt gặp ánh mắt khiêu khích và đắc ý của cô gái.
Nếu như Lục Bình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thì anh sẽ chỉ nói thầm ở trong lòng mấy câu, sau đó chờ đợi chuyến thang máy khác.
Nhưng bây giờ…
Đắm chìm trong hình thượng thương nhân tình báo, Lục Bình cảm nhận được cảm xúc và năng lực của một nhân vật như vậy nên có, khóe miệng của anh hơi dương lên, giày da dưới chân đột nhiên phát lực…
Bang!
Vào lúc thang máy sắp khép lại, một bàn tay đột nhiên đưa vào! Cảm nhận được lực cản, cánh cửa lại mở ra một lần nữa…
Lục Bình đón ánh mắt của các cô gái ở bên trong thang máy, bình tĩnh đi tới, đứng ở góc.
"Này!"
"Chú kia!"
Một cô gái đeo khuyên mũi, mặc đồ hở rốn, trang điểm đậm hô lên.
Lục Bình xách túi công văn, nhìn lại theo giọng nói. Anh duy trì ánh mắt tĩnh mịch, nghênh đón ánh mắt của cô gái, đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen đang quan sát. Xuyên qua lớp phấn nền dày cộm kia có thể nhìn ra sự trẻ trung của cô gái này, tuổi tác chắc là không lớn, chỉ tầm mới trưởng thành.
"Đây…" Cô gái kia bị nhìn như vậy không hiểu sao lại có chút sợ hãi.
Trong lòng cảm thấy bối rối, ánh mắt thì tránh né:
"Nơi này cũng không phải là nơi mà người già như chú nên đến!"
Lục Bình cũng không để ý đến cô.
Anh thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào cánh cửa đã đóng chặt, chờ đợi thang máy đến tầng thứ hai.
"Hô!"
Cô gái thở phào một cái, cũng không cố ý gây sự.
Cánh cửa mở ra.
Lục Bình bước ra ngoài, anh bước đi ở trên hành lang được trang trí xa hoa, ánh mắt đánh giá tất cả mọi thứ mà mình có thể nhìn thấy. Tại sàn nhảy cách đó không xa, bầu không khí nóng bỏng và ánh sáng rực rỡ phát ra từ phía sau cánh cửa cao hơn 2 mét.
Nhân viên phục vụ đeo bao tay, mặc đồng phục đứng ở cạnh cửa.
"Từ sau khi Tưởng Y Vân qua đời, Đinh Thanh đã trở thành một thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta làm việc điên cuồng, thường xuyên phát tiết tâm tình tuyệt vọng."
Đi đến trước cửa.
Lục Bình nhớ lại miêu tả liên quan đến Đinh Thanh ở trong tình báo.
"Mình chọn người này làm điểm xuất phát thì cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị trước tâm lý bị Đinh Thanh… công kích! Nhưng vấn đề này không lớn, anh ta sẽ quỳ ở trước mặt mình vì Tưởng Y Vân, sẽ vứt bỏ tất cả tôn nghiêm để khẩn cầu mình!"
Anh cầm túi công văn, lặng yên không một tiếng động dùng sức.
"Xin chào." Lục Bình nhìn về phía nhân viên phục vụ ở bên cạnh - một người đàn ông trung niên trông như quản đốc, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Tiên sinh, tôi có thể giúp được gì cho ngài?" Người quản đốc trung niên đánh giá Lục Bình, hỏi.
"Tôi muốn gặp… Đinh Thanh tiên sinh." Lục Bình dừng một chút rồi nói.
Sau khi hai chữ cuối cùng vang lên, vẻ mặt của quản đốc trung niên nhanh chóng thay đổi, gần như là đứng thẳng người theo bản năng. Ánh mắt nhìn về phía Lục Bình cũng biến thành nghi ngờ và nghiêm túc.
"Cứ nói tôi là bạn của Tưởng nữ sĩ." Lục Bình lại nói.
Mí mắt của quản đốc trung niên không khỏi giật giật khi nghe thấy ba chữ Tưởng nữ sĩ. Anh không biết rõ thân phận của Lục Bình nhưng cũng không dám chậm trễ, cung kính nói: "Ngài chờ một chút, tôi cần đi thông báo một chút."
Nói xong, anh ta đi về phía bên cạnh, cầm bộ đàm trên cổ áo lên và báo cáo.
Một lúc sau, quản đốc trung niên nghiêm túc đi đến trước mặt Lục Bình, cung kính nói: "Tiên sinh, tôi mang ngài đi qua."
“Mời qua bên này.”
Cánh cửa sàn nhảy được nhân viên phục vụ kéo ra.
Bầu không khí nóng bỏng phả vào mặt.
Các ánh đèn màu đỏ và xanh đan xen lộng lẫy, rực rỡ…. sau đó chính là âm thanh DJ kích thích màng nhĩ nổ vang ở bên tai!
Một đám người đang vặn vẹo lắc lư!
Đám phú nhị đại giàu có đang mơ mơ màng màng!