Hai vị cô nương vừa rời đi, Thẩm Mặc cũng chẳng vội quay về phòng, chỉ ngồi đó thong thả ngắm nghía chiếc túi hương vừa được tặng. Túi hương kia tinh xảo vô ngần, thêu thùa tỉ mỉ, khéo léo như bút pháp của tiên tử. Bên trong dường như có để thêm dược liệu, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, thanh đạm mà thâm trầm, vừa ngửi liền khiến tâm trí thư thái, đầu óc tinh tường, thần thanh khí sảng.
Chẳng ngờ nàng ấy, một nữ tử luôn khoan hòa điềm đạm, lại có đôi tay khéo léo đến thế… Hắn vừa thầm tán thưởng, vừa tình cờ phát hiện mặt trong túi có vẻ như được thêu chữ. Nếu không nhìn kỹ, thực khó lòng nhận ra.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Thẩm Mặc khẽ mở mặt trong ra xem, ánh mắt bất giác khựng lại.
Chữ kia, tuy xiêu vẹo vụng về, lại ẩn chứa dụng tâm sâu sắc. Phải dừng mắt hồi lâu, hắn mới nhận ra, ấy là một chữ “Mặc” – chính là tên tự của hắn.
Chữ “Mặc” thêu vụng về đến không nỡ nhìn, hoàn toàn tương phản với sự tinh xảo nơi bề mặt túi hương. Rõ ràng là do hai người khác nhau làm ra.
Thẩm Mặc lặng người, nhưng rồi thoáng hiểu, khẽ bật cười, trong mắt ánh lên tia nhu hòa hiếm thấy. Bàn tay không tự chủ được vuốt nhẹ lên nét chỉ vụng về kia, như đang mơn man nỗi nhớ nhung, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng một nữ tử ngồi dưới ánh nến, khẽ chau mày, lúng túng với kim chỉ. Dáng vẻ ấy, sao mà đáng yêu đến thế...
Cảm giác chưa từng có đột nhiên dâng lên, phiền muộn, hỗn loạn, như triều cường tràn vào tâm trí. Hắn đưa tay ôm lấy ngực, nơi trái tim bất giác rúng động.
“Đại nhân, ngài sao vậy?” – Tiểu Cừ đứng gần đó thấy vẻ mặt chủ nhân lúc trầm tư, khi lại nhăn mày ôm ngực, liền lo lắng bước tới hỏi han.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu, thanh âm trầm thấp, thoáng mỏi mệt:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play