“Dạo này, thiếp cũng rảnh rỗi đôi chút, định học làm vài câu thi từ,” nàng khẽ mỉm cười.
Bạch Ngọc gật đầu, vừa định nói gì lại như chợt nhớ ra, liền nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Hứa tiên sinh… gần đây còn ghé qua chăng?”
Hồng Tuyết khựng lại, động tác suýt đánh rơi chén trà. Giờ đây, chỉ cần nghe đến ba chữ “Hứa Tử Giai” là nàng liền nhức cả đầu.
Từ khi phu quân nàng – Thẩm Mặc – nhậm chức thủ phụ, đã từng khuyên Tử Giai vào triều đảm nhiệm chức quan. Nhưng y vốn ưa tiêu dao, không màng công danh. Thẩm Mặc tôn trọng ý chí ấy, lại bỏ tiền mua một tòa phủ đệ giữa chốn phồn hoa nhất kinh thành tặng y, vẫn kính xưng là “tiên sinh”. Hễ triều đình có việc hệ trọng hay cải cách lớn, chàng đều đến thỉnh giáo.
So với phu quân bận trăm công nghìn việc, Tử Giai sống thật an nhàn, thường mời tao nhân mặc khách tụ họp ở Tịnh Nguyệt am, hôm nay ngâm phong, ngày mai vịnh nguyệt, có khi vui chơi suốt ngày đêm.
“Hôm qua vừa ghé,” Hồng Tuyết khẽ cười, bất đắc dĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT