Bạch Ngọc môi nhẹ cong, chợt như bão lửa cuộn trào giữa đêm tối, thân ảnh xoay tròn giữa ánh trăng tựa một ngọn lửa thiêu đốt hư không. Trong tay nàng, song kiếm hóa thành hai con ngân long uốn lượn, vờn quanh thân hình ngọc ngà như những đóa lửa bạc rực rỡ.
Mọi người kinh ngạc đến ngẩn ngơ, tựa như lạc vào ảo mộng. Mãi cho đến khi nàng thu kiếm lui về, từng người mới chậm rãi thoát ra khỏi chấn động.
Song kiếm cài sau lưng, gương mặt nàng ửng hồng, tóc mai không chút rối loạn.
“Nô gia múa rìu qua mắt thợ, mong chư vị lượng thứ.” – giọng nói dịu dàng như nước mùa thu, mà trong lòng nàng lại dâng lên một tia kiêu hãnh.
Giọng ca chưa dứt, hương sắc còn vương. Người người vẫn còn đắm chìm trong ánh kiếm như mộng, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tán thán vang rền cả đình viện.
Sở Văn Hiên bật cười, cao giọng khen:
“Bạch Ngọc cô nương thật khiêm nhường quá rồi. Một khúc kiếm vũ này, chẳng khác nào kiếm tiên hạ phàm.”
Rồi quay sang Thẩm Mặc, ánh mắt đầy ý trêu chọc:
“Hạ chi văn tài xuất chúng, sao không tặng nàng một bài thơ để lưu niệm?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT