“Gì với gì chứ?” Yên Nhi càng nghe càng thấy mù mờ. Nàng chỉ biết Thẩm đại nhân vừa cho người đưa tới thiệp mời, cớ sao cô nương lại nhắc đến đá với sỏi, rõ là đang làm ra vẻ huyền diệu cao sâu.
Bạch Ngọc khẽ vỗ trán, thở dài một tiếng, nhẹ giọng giải thích: “Ta đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt với Thẩm Mặc, không định gặp lại chàng nữa.”
“Đoạn… là đoạn luôn ấy ạ?” Yên Nhi giật mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. “Vì sao lại thế?” Mới mấy hôm trước còn tình ý mặn nồng, sao hôm nay nói đoạn là đoạn ngay được? Cô gia tốt như thế, chẳng lẽ muốn buông bỏ thật sao?
Bạch Ngọc liếc nàng một cái, vẻ giận dỗi: “Hỏi gì mà hỏi, ngươi đúng là ngốc!”
Yên Nhi bị mắng ngốc, trong lòng thầm tủi hờn. Cô nương lúc đối với Thẩm đại nhân thì lời nào cũng như mật ngọt mùa đông ấm áp, đến lượt nàng thì lạnh như sương tháng Sáu. Nàng hậm hực nói: “Nếu cô nương thật lòng muốn đoạn tuyệt, vậy thiếp xin mang thiệp mời đi trả lại, người đưa vẫn chưa đi xa, hẳn còn kịp đuổi theo.”
“Chờ đã.” Bạch Ngọc vội vàng ngăn lại.
Yên Nhi quay đầu lại, cong mày mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ “ta biết ngay mà”.
Sắc hồng nhè nhẹ hiện lên hai gò má Bạch Ngọc, nàng khẽ ho một tiếng, làm bộ trấn định nói: “Đã nhận rồi, trả lại thì không phải lễ. Mang vào đây đi.”
Yên Nhi chu môi, gò má phồng lên, đưa thiệp mời tới.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT