Kẻ vô lại kia chưa từng tưởng được, một nữ tử dung mạo nhu hòa khả ái kia, lại ẩn chứa sức lực kinh nhân, khí thế bức người đến thế. Trong đôi mắt trong veo như làn nước kia, lúc này lại lóe lên tia lãnh khốc khiến kẻ khác lạnh sống lưng. Hắn sợ hãi muốn xoay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp bước thì đã bị Bạch Ngọc tung chân đá trúng chỗ hiểm. Một tiếng rên đau đớn bật ra, hắn ngã quỵ xuống đất, run rẩy không dám nhúc nhích.
Cứ thế, Bạch Ngọc xách theo hai tên vô lại trở về tửu lâu. Trong lầu đã dần khôi phục yên tĩnh, chỉ là khách nhân đều đã bỏ đi, trên đất nước đổ loang lổ, bàn ghế nghiêng ngả hỗn độn, chẳng còn lấy một bóng người, chỉ còn điếm tiểu nhị tất bật thu dọn.
Thấy nàng xách theo hai tên gây chuyện bước vào, tiểu nhị kia lập tức kêu khổ. Vừa rồi, hắn tham chút bạc của Bạch Ngọc, hô to “Quan binh tới”, dọa cho khách khứa bỏ chạy tán loạn, tiền rượu chưa kịp thu, bị chưởng quầy mắng cho một trận tơi bời, còn dọa trừ vào tiền công tháng này.
“Thay ta đem hai kẻ này giải đến nha môn.” Bạch Ngọc đưa mắt nhìn quanh, thoáng thấy nữ tử Hồ tộc kia vẫn còn, trên tay nàng lấm tấm máu, đang cúi đầu rửa vết thương. Khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Ngọc, đôi mắt hồ mị sâu thẳm kia thoáng lóe lên tia oán hận. Bạch Ngọc khẽ cúi đầu trầm ngâm, đoạn quyết định đưa cả nàng về nha môn.
Tiểu nhị nghe vậy, mặt mày hậm hực, nói:
“Cô nương không thấy bọn ta bận rộn sao? Đâu có rảnh đi thay người đưa kẻ gây sự đến nha môn.”
Bạch Ngọc chẳng lấy đó làm giận, ngược lại khóe môi khẽ cong, nở nụ cười mị hoặc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT