Tửu lầu này quả thực khác thường, vốn dùng nhiệt vũ cùng mỹ nhân để câu dẫn ánh mắt khách qua đường, lại nghe đồn nơi đây còn có thuyết thư, tấu cổ, gảy đàn… đủ loại trò tiêu khiển. Chính nhờ đó mà tửu lầu trở thành chốn người Hồ lui tới đông đúc, khách ra vào không ngớt, ngày nào cũng rộn rã tiếng cười.
Bạch Ngọc cùng Hồng Tuyết mải mê tựa lan can, nhất thời quên mất Hứa Tử Giai ở bên kia, ánh mắt hai người say sưa dõi theo vũ cơ trên đài như bao nam nhân dưới lầu, thần hồn dường như cũng bị điệu múa cuốn lấy.
Vũ cơ kia mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, đôi môi tô đỏ rực như lửa, từng động tác múa đều nóng bỏng cuồng nhiệt. Nàng xoay lượn theo tiếng đàn, phối hợp cùng nữ tử bên cạnh vừa gảy nhạc vừa cất tiếng hát, khơi dậy từng đợt sóng nhiệt, khiến cả tửu lầu như bùng cháy khí thế.
Bạch Ngọc xưa nay khi múa luôn ẩn chứa nét nhu mị, hàm súc, chưa từng thử qua thứ vũ đạo nóng bỏng phóng khoáng này. Nàng khẽ đưa ngón tay mảnh mai lên chạm môi, hàng mi khẽ rũ, chìm vào suy tư.
Hồng Tuyết thì bị cuốn hút bởi nữ tử ngồi bên hông đài, vừa đàn vừa hát. Tiếng ca kia nghe như ngôn ngữ người Hồ, nàng chẳng hiểu được, song âm sắc trong trẻo, tinh khiết, tựa tiếng trời vang vọng. Chẳng hiểu vì sao, Hồng Tuyết chợt nhớ tới Lục Vân – người từng là cộng sự ăn ý của mình. Năm xưa, hai người một đàn một hát, được giới quyền quý trong kinh thành ca tụng là châu liên bích hợp. Từ khi nàng theo Hứa Tử Giai, Lục Vân lại về với Sở Văn Hiên. Nay chẳng rõ Lục Vân sống thế nào, ý nghĩ ấy thoáng khiến lòng Hồng Tuyết se sắt.
Bạch Ngọc bất chợt mỉm cười, khẽ ghé vào tai Hồng Tuyết:
“Ta thấy nàng kia hát không bằng ngươi đâu. Giọng quá chói, nghe mà lỗ tai ong ong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT