Bạch Ngọc khẽ rũ mắt, khóe môi điểm một nụ cười mỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay chính mình, ánh nhìn lướt qua lớp móng hồng hào thanh tú. Khoảnh khắc ấy, nàng rốt cuộc mới ý thức được, bản thân đã hoàn toàn thoát ly chốn hồng trần phong nguyệt. Nghĩ lại buổi sơ ngộ cùng Thẩm Mặc, rồi bao phen dây dưa, thăng trầm, nàng không khỏi cảm khái muôn phần.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói lao xao, phỏng chừng là Thẩm Mặc đã trở về. Trái tim Bạch Ngọc lập tức đập loạn, như có trống trận vang rền trong lồng ngực.
Hồng Tuyết mỉm cười đứng dậy:
— Hẳn là đại nhân đã đến, nô tỳ ra xem.
Nàng đi ra cửa, hướng về phía hành lang nhìn ra. Trong ánh đèn mờ, bóng dáng cao lớn của Thẩm Mặc hiện rõ giữa vòng vây của Hứa Tử Giai cùng vài người nữa, chậm rãi tiến về tân phòng. Hồng Tuyết mơ hồ cảm giác Hứa Tử Giai tựa như đang nhìn về phía mình, song ánh sáng mập mờ khiến nàng không thấy rõ, đành cho là ảo giác. Khi Thẩm Mặc bước vào, nàng cung kính hành lễ.
Thẩm Mặc chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đã rơi vào trong phòng. Hứa Tử Giai và đám người chỉ đưa chú rể vào rồi lui ra, không hề trêu chọc như lệ thường.
Ra khỏi phòng, Hồng Tuyết bắt gặp Hứa Tử Giai đang đứng nơi hành lang, ngửa đầu ngắm trăng, dáng người ngay ngắn, bóng hình kéo dài dưới ánh bạc. Nghe tiếng bước chân, hắn ngoái lại nhìn nàng, ánh mắt chứa chan tình ý, ôn nhu như dành cho tình lang. Nhưng trong lòng Hồng Tuyết vẫn bình thản, không gợn sóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play