Cửa thư phòng khép hờ, Bạch Ngọc khẽ gõ mấy tiếng, bên trong liền truyền ra thanh âm ôn hoà của Thẩm Mặc:
“Vào đi.”
Khoé môi nàng khẽ cong, ý cười nhạt như sương sớm, nhẹ tay đẩy cửa bước vào.
Thẩm Mặc đang ngồi ngay ngắn trước án thư, chuyên chú đọc sách, thân vận quan bào, mày mắt hơi rũ, khí độ tĩnh lặng mà trầm ổn, lại ẩn chứa vài phần uy nghiêm. Ngước mắt chạm phải nụ cười rạng rỡ như ánh xuân của nàng, hắn hơi ngẩn ra, kế đó đặt sách xuống, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười hiền hoà:
“Đã về rồi.”
“Ân.” Nàng mỉm cười đáp, trong lòng lại dâng lên một dòng ấm áp. Mỗi lần nhìn người nam tử ôn tồn, tuấn nhã này, nàng lại nghĩ—chỉ ít lâu nữa thôi, chàng sẽ trở thành phu quân của mình. Hai người sẽ cùng nắm tay mà đi hết quãng đời, cùng sinh con dưỡng cái, gây dựng một mái ấm mới… Ý niệm ấy khiến lòng nàng vừa ngọt ngào vừa mong mỏi.
Bạch Ngọc khẽ ngước nhìn gương mặt hiền hoà ấy mà nghĩ, nếu tương lai có hài tử, Thẩm Mặc nhất định sẽ là phụ thân tốt, yêu thương con cái như phụ thân nàng thuở trước. Ý nghĩ ấy vừa đến, trong tim liền dâng lên một luồng nhiệt lưu ấm áp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT