Mai Anh tựa nơi cửa hiệu thuốc, nghe lũ hài đồng ngoài sân vui đùa ném tuyết, tiếng cười giòn tan vang vọng trên nền tuyết trắng xóa. Khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười rạng rỡ như đoá mai sớm nở giữa trời đông. Thế nhưng, nụ cười ấy chưa kịp kéo dài, trên gương mặt lại thoáng phủ một tầng ảm đạm, tựa mây xám che khuất ánh trăng.
Phía sau, thanh âm trầm trầm có chút bất mãn của Tang Lạc vang lên:
“Này, Mai nha đầu, thương thế của nàng còn chưa lành, trời rét thế này, đứng ở cửa làm gì để gió thổi lạnh người vậy?”
Lời tuy trách móc, nhưng trong giọng nói lại phảng phất chút quan tâm khiến lòng người ấm lại. Mai Anh nghe ra được, nụ cười trên môi càng thêm tươi sáng. Nàng khẽ ngoái đầu, nhưng trước mắt chỉ là một mảnh tối tăm mịt mùng, không thể nhìn thấy bất cứ gì.
Nếu hắn không cất lời, thì dường như hắn chưa từng tồn tại nơi đây.
Trước kia, khi chỉ có một mình, nàng không thấy cô quạnh bao nhiêu. Thế nhưng nay có người bầu bạn, lại càng cảm thấy lẻ loi — có lẽ bởi nàng biết, chỉ hai tháng nữa thôi, hắn sẽ rời xa.
Ý nghĩ ấy khiến Mai Anh đột nhiên muốn được chạm vào hắn. Nàng chau mày, quay về phía quầy thuốc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT