Bạch Ngọc nói ra những lời bình tĩnh ấy, nhưng mỗi chữ mỗi câu như khoét vào tim. Thẩm Mặc trước nay chưa từng nghe nàng kể về quãng đời thơ ấu, cũng không biết nàng từng trải qua bao gian khổ đến vậy. Trong lòng hắn dâng lên từng đợt xót thương… Thế nhưng, vừa nghe nàng kể Tang Lạc đã đối xử với nàng tốt thế nào, bao ký ức ấy lại thuộc về hai người họ, lòng ghen tuông của hắn liền như ngọn lửa bùng cháy, khó mà kìm nén.
“Thẩm Mặc, chàng khiến ta cảm thấy… thật mỏi mệt.” – Nàng lặng lẽ nhìn hắn, lời thốt ra nhẹ nhàng mà sắc bén, khiến hắn không ngờ tới, cũng khiến lý trí hắn hoàn toàn đứt đoạn.
Hắn gần như gầm lên:
“Nếu ở bên ta khiến nàng mệt mỏi như thế, vậy cứ đi bên Tang Lạc! Ta… mặc nàng!”
Lời vừa dứt, hắn như không chịu nổi thêm một khắc, bỗng đứng phắt dậy, quay người bỏ đi.
Bạch Ngọc sững sờ nhìn theo bóng lưng ấy, cho đến khi hắn khuất hẳn ngoài cửa, trong mắt nàng mới dâng lên lớp sương mờ bi thương, nơi lồng ngực bị ai đó bóp chặt, đau đến khó thở.
Hắn… thế mà dễ dàng buông ra lời nói ấy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT