Bạch Ngọc hơi cụp mi, trong lòng thoáng dâng lên chút không vui. Nếu đã cùng chàng kề vai sát cánh, lẽ nào nàng chỉ trốn sau lưng để nhận lấy che chở, mặc kệ chàng một mình gánh vác mọi gian nan? Nàng sao có thể chỉ nghĩ đến an vui của bản thân, để chàng cô độc chịu hết sóng gió?
“Vì sao chứ?” Nàng khẽ cắn môi, giọng kiên định, “Thiếp tin mình có thể tự bảo vệ tốt bản thân, sẽ không trở thành gánh nặng cho chàng… Chàng hãy tin thiếp.”
Thẩm Mặc nghe nàng cố chấp nói, nhớ lại dáng vẻ nàng liều mình hôm nay, tim như thắt lại. Nếu nàng gặp điều gì bất trắc… chàng phải làm sao đây? Ý nghĩ ấy khiến lòng chàng lạnh buốt.
Chàng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt nàng, bỗng cúi người, khẽ hôn lên đầu gối nàng, giọng trầm thấp như lẫn trong thống khổ:
“Ngọc Nhi… nghe lời ta, về sau đừng tùy tiện mạo hiểm nữa.”
Bàn tay chàng bao lấy đầu gối nàng, ấm áp mà run run, như thể mang theo nỗi sợ hãi tận đáy lòng. Tim nàng mềm lại, bỗng hiểu ra, chàng… là sợ mất nàng.
Nàng nhìn chàng, ánh mắt ôn nhu, khóe môi khẽ cong:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play