Bạch Ngọc vừa múa vừa nghĩ, có lẽ duyên phận của hai người khởi đầu cũng từ một khúc vũ như thế này. Nàng chợt ngoái đầu, mỉm cười với Thẩm Mặc.
Hắn ngẩng mắt, ánh nhìn chuyên chú như muốn khóa chặt hình bóng nàng, khóe môi khẽ cong, tươi cười tựa trăng xuân. Bất chợt, hắn cao giọng ngâm:
“Có một mỹ nhân hề, kiến chi bất vong; nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng…”
Thanh âm hắn êm ái, trong trẻo, tựa như suối ngọc chảy qua lòng người, thậm chí còn quyến luyến hơn cả tiếng đàn.
Bạch Ngọc gót sen khẽ chuyển, từng bước đến gần.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như biển, nóng rực ánh sáng. Những ngón tay thon dài vẫn vỗ về dây đàn, thuần thục và uyển chuyển. Trong mắt hắn, vũ kỹ của nàng không những chẳng giảm sút, mà còn thêm phần phong tình mê hoặc. Tấm thân uyển chuyển mềm mại của nàng như một dải lụa uốn cong, khiến ánh mắt hắn như bốc lửa, lòng bàn tay nóng rát – phảng phất chẳng phải đang khảy dây đàn, mà là đang vuốt ve vòng eo mảnh dẻ kia.
Lại ngâm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play