Bạch Ngọc khẽ cụp làn mi, giọng ôn nhu hỏi:
“Vậy… hắn đã nói thế nào?”
Hồng Tuyết mỗi khi nhớ lại tình cảnh khi ấy liền tức giận đến ngứa răng. Nàng vốn nghĩ hắn sẽ biết xấu hổ, sẽ thành tâm xin lỗi, rồi hứa hẹn từ nay sẽ không còn chuyện ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt. Không ngờ, hắn chỉ bình thản đáp một câu:
“À… nàng biết rồi à.”
Nghe thử xem, đó là lời gì? Giọng điệu gì? Chẳng chút để tâm, chẳng chút áy náy! Hồng Tuyết khi ấy tức đến nghẹn họng, thậm chí còn nảy sinh ý muốn tát cho hắn một cái.
Có lẽ thấy nàng nổi giận, Hứa Tử Giai mới nhận ra sự việc không đơn giản. Hắn bèn ngọt nhạt dỗ dành, không hề đỏ mặt mà nói nàng là người hắn yêu nhất, còn những nữ nhân khác chỉ là qua đường, vui chốc lát. Nhưng ai dám chắc, những lời ấy hắn chưa từng nói với kẻ khác?
Từ khoảnh khắc ấy, Hồng Tuyết bỗng nhìn thấu con người này. Hắn chẳng qua là hạng công tử phong lưu, đa tình, gặp ai ưa mắt liền động lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT