Ngày kế tiếp, hắn lén lút rời khỏi sư môn, vượt đường gió bụi chỉ để tìm gặp nàng. Nào ngờ, mẫu thân nàng chẳng chút nể tình, lạnh giọng xua đuổi, không cho hắn đến gần. Trong lòng trĩu nặng, hắn ủ rũ quay về. Sư phụ hỏi hắn vừa đi đâu, hắn mím môi im lặng. Sắc mặt sư phụ chợt sa sầm, cơn giận nổi lên, giơ tay đánh cho hắn một trận.
Sư phụ hắn vốn là người thô bạo, lời nói ít khi nhu hòa, hoặc đánh hoặc mắng, chưa từng có lấy một câu ôn tồn. Hắn biết ơn vì được cưu mang, song trong lòng chưa từng nảy sinh cảm giác thân thiết.
Về sau, hắn theo sư phụ đến dự tang lễ của phụ thân nàng, mới lại được trông thấy nàng. Đôi mắt nàng đỏ hoe, sưng mọng vì khóc thương, khiến lòng hắn đau nhói. Nhưng trong cảnh lễ tang nghiêm cẩn, hắn chẳng có cơ hội nào tiến lên an ủi, chỉ có thể từ xa đưa mắt nhìn nàng một thoáng.
Mẫu thân nàng vốn chẳng phải người mẹ hiền. Từ khi phụ thân mất, bà ta thường bỏ nhà đi theo nam nhân khác, mỗi ngày lại khóa chặt nàng trong nhà, chẳng cho ra ngoài, cũng không cho nàng tự nấu ăn. Còn hắn, bị sư phụ quản thúc nghiêm ngặt, chẳng thể tùy ý rời khỏi. Thỉnh thoảng lén trốn đi tìm nàng, hai người chỉ có thể gặp nhau nơi khe tường sau vườn. Nàng đứng trên viên gạch cũ, hắn ở bên này tường, hai người ghé sát trò chuyện vài câu, rồi hắn lén đưa phần đồ ăn giấu riêng cho nàng. Nàng sợ hắn đói nên chẳng chịu nhận trọn, hai đứa chia đôi mới chịu ăn.
Mỗi lần trở về, hắn khó tránh khỏi bị sư phụ đánh mắng, nhưng hắn chẳng để tâm, càng không hé nửa lời về lý do. Bởi hắn biết, chỉ cần nói ra, sư phụ sẽ chẳng bao giờ cho hắn gặp nàng nữa.
Hắn từng nói với nàng: khi nào trưởng thành, có bản lĩnh, sẽ mang sính lễ thật hậu hĩnh đến cưới nàng.
Nàng mỉm cười đáp: “Được, ta sẽ chờ chàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play