Thẩm Mặc thấy Sùng Văn đế tuy miệng thì trách cứ, nhưng sắc diện lại chẳng hề lộ vẻ giận dữ, bèn khẽ cúi đầu thưa:
“Bệ hạ, thần tự biết mình phạm tội, không dám biện giải cho bản thân. Chỉ là… Tiêu đại nhân và Bạch Ngọc cô nương đều vì thần mà vướng họa. Bạch Ngọc cô nương vốn là một nữ tử kiên cường, bán nghệ chứ không bán thân, vậy mà mẫu thân thần lại hạ dược, khiến thanh bạch cả đời nàng bị hủy hoại. Thần bất tài nhu nhược, chẳng dám chống lại mẫu thân để thay nàng phân giải, thành ra nàng mang oán hận trong lòng, mới nhất thời lầm lỡ mà phạm điều sai trái. Thần tự thấy có lỗi với nàng, nên hồ đồ nhất thời, đi cầu Tiêu đại nhân giúp đỡ. Xin bệ hạ niệm tình thần nhiều năm tận trung vì xã tắc, mà xử Tiêu đại nhân và Bạch Ngọc cô nương khoan hồng. Thần dù có chết, cũng không oán than nửa lời.”
Sùng Văn đế khẽ bật cười lạnh:
“Thân mình còn khó giữ, ngươi lại còn nghĩ đến việc bảo toàn cho kẻ khác sao?”
Thẩm Mặc nghe vậy, gương mặt tuấn nhã thoáng lộ vẻ thấp thỏm, lo âu.
Sùng Văn đế trông thần sắc ấy, rốt cuộc cũng không nỡ, thở dài một tiếng:
“Lần này là Liễu các lão muốn trị ngươi. Trẫm phải giữ gìn phép tắc triều cương, cho quần thần một lời công đạo. Dù trẫm có lòng che chở, cũng chẳng thể bảo toàn cho ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play