Thẩm Mặc thu ánh mắt, thong thả trở về chỗ ngồi, tựa lưng vào ghế mà an nhiên ngồi xuống.
Men rượu vẫn còn vương, song trong lòng lại dâng một cơn hứng lạ. Hắn cầm bầu rượu, rót đầy một chén, tay nâng lên nhấp từng ngụm, ánh mắt lại chẳng tự chủ mà dõi theo dáng hình ngoài thuỷ tạ.
Cùng Bạch Ngọc đứng đó còn có Mạn Vân, thêm một nữ tử áo thanh và một nữ tử áo cam. Mấy kẻ này mới khi nãy còn ở sau núi giả thạch buông lời gièm pha, vậy mà giờ lại ríu rít trò chuyện cùng nàng, thân mật như chỗ khuê phòng.
Hàng mi dài khẽ cụp xuống, hắn ngửa cổ uống cạn, lại rót thêm, một chén nối tiếp một chén, vẫn chẳng sao gột được sự nôn nóng đè nặng trong lòng.
Ánh mắt dừng nơi đáy chén, những lời Mạn Vân khi nãy lại vọng về, khiến hắn bất giác nhớ tới buổi yến năm ấy — nàng đột ngột nhào tới trao một cái hôn. Khi ấy, hắn vì sao lại bối rối? Rõ ràng chính hắn cũng rung động, đến nỗi đêm đó còn mơ một giấc xuân mộng khó nói nên lời, nhân vật trong mộng chẳng ai khác ngoài nàng.
Người ta đồn nàng cùng Thẩm Lâm ở trong phòng từ giữa trưa tới hoàng hôn… nhưng hắn biết rõ, những khi phóng túng nơi giường chiếu, ấy là vì hắn làm nàng rung động, chứ không phải bất cứ kẻ nào khác.
Trước hôm nay, hắn vẫn tin nàng chỉ dành trọn tình ý cho mình. Thế nhưng, nghĩ đến ánh mắt ôn nhu thẹn thùng nàng dành cho Tiêu Thành, lòng hắn như bị một khoảng trống mênh mang vây kín, không sao lấp đầy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT