Cố Nghiên ôm vò rượu khóc thương tâm, không cam lòng thấp giọng lẩm bẩm, “Ngươi nếu là thật sự chạy, thì thật tốt.”
Chạy đến bên ngoài hoang dã, gặm lá cây cỏ dại, cứ vậy đến lúc chết già.
Tóm lại nó lúc ấy đã hơn mười tuổi, dựa theo tuổi thọ của con thỏ mà nói, nó đã từ từ già đi, không sống được bao lâu nữa.
Nhưng nó chỉ lại con thỏ vừa lười lại ngốc, căn bản không chạy xa.
Cũng không biết theo mùi vị chạy thế nào, chạy đến nhà ăn của bọn họ ăn vụng lá cải, bị thị dịch mới tới tưởng thỏ hoang mà đánh chết.
Lột da, đem thịt gác ở dưới mái hiên treo gió.
Cố Nghiên từ Lạc Nhật sơn mạch trở về, cả người toàn là vết thương đi đến nhà ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT