Chương 5

Đêm xuống, bầu trời đen đặc như mực, vài vệt ánh sáng trắng xé qua không trung — là dấu vết các phi thuyền để lại.

Aziz, người đang vùi mặt trên người Tô Di Bạch, bỗng mở bừng mắt.

Trong phạm vi lãnh địa mà trùng cái đã đánh dấu, nếu có trùng lạ xuất hiện, bản năng sẽ khiến trung cái bứt rứt, dễ nổi chiến ý.

Huống chi… bên cạnh hắn lúc này còn có một trùng đực.

Aziz khẽ húc mũi vào cổ áo của Tô Di Bạch, nghiêng đầu giấu mặt vào đó, lắng nghe nhịp tim đều đặn của Hùng Chủ, rồi căng tai đánh giá tiếng động ngoài kia, hơi thở mang theo chút bực dọc.

Tiếng đó… càng lúc càng gần…

Không thể để bọn chúng phát hiện ra Hùng Chủ của mình.

Bản năng chiếm hữu mãnh liệt của trùng cái không cho phép bất cứ kẻ nào khác nhòm ngó trùng đực của mình — trừ khi được trùng đực đồng ý.

Aziz từ từ xoay người, nhẹ nhàng kéo Tô Di Bạch lại gần, giấu hắn kỹ dưới thân mình.

Mái tóc vàng xõa xuống, che phủ hoàn toàn mái tóc đen của người kia, để Tô Di Bạch hoàn toàn ẩn trong bóng râm mà Aziz tạo nên.

Nhìn từ camera theo dõi gắn ngoài cửa sổ, hình ảnh hiện ra chính là Aziz trong tư thế cảnh giác cao độ, đang dùng cơ thể bảo vệ và cảnh cáo kẻ xâm nhập.

Nhưng thiết bị theo dõi ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục di chuyển — rõ ràng việc dò xét vẫn chưa kết thúc.

Một con camera nhỏ xíu, to cỡ hạt đậu, dán sát vào cửa kính, lặng lẽ len vào. Người điều khiển cẩn trọng điều chỉnh, từng chút từng chút áp sát hơn.

Aziz phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy uy hiếp, tinh thần hải cuộn trào, đôi mắt sắc lạnh như tẩm độc.

Thiết bị giật nhẹ, Aziz lập tức mặc kệ cơn đau dữ dội trong đầu, dốc toàn bộ tinh thần lực còn sót lại, tung ra một đòn chí mạng — bao vây, nghiền nát thiết bị kia thành bụi vụn.

Mối nguy gần kề bị loại bỏ, nhưng bên ngoài lại vang lên những âm thanh hỗn loạn…

“Chạy mau! Bị phát hiện rồi!”

“Sao thế? Mấy lần trước đâu có động tĩnh gì!”

“Chắc là sắp đến kỳ bạo động tinh thần rồi!”

“Mau! Mau rút!”

Những âm thanh ồn ào mà rõ ràng đó vọng thẳng vào tai Aziz.

Hắn hiểu — đó chính là đám trùng vẫn thỉnh thoảng mò đến dò xét tình hình.

Âm thanh động cơ tần số thấp của phi thuyền liên hành tinh dần xa…

Aziz xác nhận quanh đây đã không còn mối đe dọa, lúc này mới thả lỏng, nằm rạp lên người Tô Di Bạch, thân thể mềm nhũn lại.

Hắn nhẹ nhàng, mềm mại cọ mặt vào lồng ngực của Tô Di Bạch… Nhưng chẳng kịp bao lâu đã bị cuốn vào cơn bạo động tinh thần dữ dội hơn nữa.

Nửa đêm hôm qua khổ sở làm bao nhiêu lần tinh thần lực dẫn dắt…

Xem ra, coi như công cốc rồi.

Sáng sớm, Tô Di Bạch nhẹ nhàng gỡ con bạch tuộc tám chân đang quấn trên người mình xuống.

Dọn dẹp xong xuôi, hắn đứng bên giường, chăm chú nhìn người vẫn còn đang ngủ say.

Hồi lâu, trong phòng vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng.

“Hóa ra là quên vụ dẫn dắt tinh thần rồi…”

Tô Di Bạch nhíu mày đầy bực bội, đưa tay vỗ nhẹ lên trán mình.

Hắn xoay người vào phòng tắm, lúc trở ra đã cầm trên tay chiếc khăn nhỏ mà hắn vừa nhờ Viên Viên lấy hộ — kiểu khăn mặt của trẻ con, vuông vắn, chỉ cỡ hai bàn tay chụm lại.

Tô Di Bạch làm ướt khăn, nhẹ nhàng nâng mặt Aziz lên, cẩn thận lau chùi cho hắn.

Mái tóc dài màu vàng kia đã mấy hôm không chải, dù vẫn còn suôn mượt, nhưng cũng nên chải lại cho gọn.

Sau khi lau mặt xong, Tô Di Bạch đổi sang lấy lược, nhẹ nhàng kéo Aziz ngồi dựa vào lòng mình.

Ngay lập tức, cánh tay nơi eo hắn bị ôm trọn, cằm của Aziz tựa ngay lên vai, lại càng tiện cho Tô Di Bạch thao tác.

Hắn thuận tay xoa nhẹ lên đầu Aziz — hai cái xúc tu nhỏ đã ngoan ngoãn thu lại, khiến Tô Di Bạch yên tâm gom mái tóc dài vàng óng ấy vào tay, chải từng chút một từ chân tóc đến ngọn.

Mái tóc mềm mượt đến mức gần như không vướng lại tí nào.

Tô Di Bạch nghiêng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào lọn tóc vàng.

Hắn híp mắt, lén dịch sát thêm chút nữa.

Cả khuôn mặt úp vào trong suối tóc vàng óng, mái tóc đen của hắn hòa lẫn với sắc vàng ấy — hắn thỏa thích cọ cọ, vừa thơm lại vừa mượt.

“Dễ chịu quá đi~”

Giống như đang sưởi nắng dưới ánh mặt trời dịu dàng của mùa xuân, mang theo sắc cam ấm áp, chỉ cần đứng trong ánh sáng ấy thôi, khắp người cũng sẽ ngập tràn cảm giác dễ chịu như những bong bóng vui vẻ.

Mái tóc dài của Aziz — tựa như một chú mèo mướp phơi nắng dưới nắng xuân vậy.

Lông mềm mại tỏa ra ánh sáng ấm áp như nắng, khiến người ta không nhịn được muốn lén lại gần, cúi xuống, rồi vùi đầu vào mớ lông ấy mà lăn tròn chơi đùa.

Tô Di Bạch từ lúc chỉ thử ghé sát chóp mũi, đến lúc vùi cả mặt vào tóc, đến khi tóc mình dựng đứng vì sung sướng, vẫn là dáng vẻ ngây ngốc, say mê mà chải lại tóc cho Aziz.

Từng chút một, hắn cứ thế… say lòng.

“Aziz, dậy thôi nào.”

Tô Di Bạch lại thay cho hắn một bộ quần áo khác, sau đó đặt lại lên giường. Cuối cùng, mặt đỏ bừng, hắn vòng tay sau lưng, quay người xuống lầu.

Nếu còn ở lại nữa… sợ là hôm nay lại chẳng làm được gì ngoài lo cho Aziz mất.

“Điện hạ, chào buổi sáng.”

Viên Viên tự động khởi động, đưa cho Tô Di Bạch phần ăn sáng thường ngày.

Tô Di Bạch theo thói quen mở ra, ngửa đầu uống một hơi cạn, sau đó lại lấy thêm một phần mang lên lầu. Khi quay ra, vành môi hắn vẫn còn ửng đỏ.

Suốt cả buổi sáng, Tô Di Bạch tiếp tục tìm hiểu, tra cứu mọi thông tin liên quan đến tinh thần lực.

Nhưng ngoại trừ việc học thêm được chút mặt chữ, hiểu thêm vài kiến thức cơ bản…

Vấn đề “làm sao để khơi dậy tinh thần lực” — câu trả lời mà hắn tự ghép lại được, sau khi dịch ra… toàn là mấy thứ mờ ám đó!

Tô Di Bạch cúi gằm đầu, buồn bã nghĩ: Chẳng lẽ mình tra sai từ khóa rồi?

Viên Viên thì chẳng giúp được, người duy nhất có thể hỏi thì lại đang ngủ.

Còn mấy đáp án trên mạng… vẫn đang “vượt giới hạn”…

“Vượt giới hạn”…?

Tinh thần lực…?

Không phải chứ…

Ánh mắt Tô Di Bạch khẽ dao động, làn da trên cổ dần dần nhuốm một sắc hồng khác thường.

Chẳng lẽ… tinh thần lực lại chỉ xuất hiện khi làm… “chuyện đó”?

Còn nữa, cái câu mà Viên Viên từng nói — Aziz cấp bậc quá cao, không có trùng đực nào dám lại gần…

Lại gần… cái gì? Phải gần… tới mức nào mới được?!

Một cảm giác khó chịu trào lên trong lòng Tô Di Bạch — Không cho phép lại gần!

Ý nghĩ quái lạ đó vừa lướt ngang qua đầu, hắn còn chưa kịp ý thức được, đã bị chính mình quăng ra khỏi tâm trí.

Hắn lập tức nghiêm túc trở lại, mang thái độ từng dùng để làm nghiên cứu sinh khi trước, cẩn thận tra cứu:

#Làm thế nào để thực hiện dẫn dắt tinh thần?#

#trùng đực kiểm soát tinh thần lực thế nào?#

#Tinh thần lực hình thành ra sao?#

Và những câu trả lời hiện ra trước mắt hắn là:

[Thì cứ mạnh bạo mà cắm… vào khoang sinh sản, rồi dùng tinh thần tơ quấy đảo trong tinh thần hải…

Auuu! Chuyện sướng thế này, tôi cởi hết luôn rồi đây!

Mấy ông trên, chú ý lời nói, coi chừng Tiểu Lục Giang khóa miệng đấy!

Điện hạ! Điện hạ #MuốnMuốn…]

Chát! — Tô Di Bạch lập tức đập tay tắt thẳng cái quang não.

Hắn ôm đầu, cả người co lại, ngón chân bấu chặt xuống sàn, khuôn mặt Tô Di Bạch đỏ rực.

Chẳng lẽ… thật sự là…

Trong đầu hắn, mấy cảnh tượng loạn xà ngầu lần lượt kéo tới, thậm chí còn giống như mấy video lúc nãy cứ tua đi tua lại. Đến cả khóe mắt hắn cũng đỏ ửng vì xấu hổ.

Thái độ học thuật hoàn toàn thất bại — cái đống kết quả tìm được toàn giống mấy đoạn sắc văn đen tối kia.

Học thuật cái gì mà học thuật!

Tô Di Bạch đành phải tạm gác lại, tìm chuyện gì đó để làm hòng dời mắt đi chỗ khác.

Dù gì tinh thần cũng cần phải dưỡng, thân thể thì càng phải giữ gìn.

Chỉ uống dinh dưỡng dịch thôi là không đủ, người bệnh thì phải ăn uống đầy đủ. Trùng đực ăn được thì Aziz cũng phải ăn được.

Tô Di Bạch mở trang thương mại điện tử trên tinh võng, phần phân loại ở đây thì… cực kỳ thô bạo và trực diện.

Danh mục to đùng: “Nhiều quá! Tự gõ mà tìm!”

Tô Di Bạch ngẫm nghĩ — thức ăn của trùng cái chỉ duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản, còn của trùng đực thì cái gì cũng là hàng thượng hạng, từ hương vị đến dinh dưỡng.

Hắn chầm chậm gõ vào từ khóa mới học được: Nguyên liệu thực phẩm dành cho trùng đực.

Chắc chắn không sai!

Quả nhiên, chưa tới một giây, cả màn hình đã ngập tràn hình ảnh rau củ quả tươi rói còn đọng sương.

Đã lâu lắm rồi Tô Di Bạch mới được thấy mấy thứ mang đậm hương vị đồng quê thế này — như thể trong huyết quản hắn có thứ gì đó đang reo lên.

“Rau này được đấy, nhìn tươi ghê.”

“Trái cây này cũng không tệ nha, y như vẽ ra vậy, đẹp quá chừng luôn.”

Nhưng khi Tô Di Bạch liếc xuống giá cả, vừa so với những món khác, mấy loại rau quả này đúng là… trên trời.

Cái gì mà “rau non” — ba ngàn tinh tệ một cây.

“Quả dầu đỏ” — mười ngàn một trái.

Rẻ nhất là… mấy loại gia vị, cũng từ năm trăm tinh tệ trở lên.

Vậy… hạt giống thì sao?

Tô Di Bạch chuyển sang tìm kiếm hạt giống.

Hạt giống dầu tím cao cấp — một ngàn tinh tệ cho một trăm hạt.

Hạt giống bạch lan cải — hai mươi tinh tệ một trăm hạt.

Hạt giống rau bong bóng — ba ngàn tinh tệ một trăm hạt.

Đôi mắt tím của Tô Di Bạch ánh lên ý cười, trong trẻo như ánh xuân ở vùng sông nước, dịu dàng mà ấm áp.

So ra, hạt giống vẫn rẻ hơn. Thay vì mua rau, sao không tự trồng?

Nhưng hắn vẫn thấy khó hiểu.

“Viên Viên?”

Viên Viên lập tức di chuyển đến bên cạnh Tô Di Bạch.

“Điện hạ, ngài cần tôi phục vụ gì ạ?”

“Sao giá hạt giống lại rẻ vậy? Với lại, giá của từng loại khác nhau cũng chênh lệch nhiều thế?”

Viên Viên đáp:

“Loại giá rẻ thường là đã được sàng lọc trước. Những hạt giống còn giữ được sức sống mạnh mẽ thì giá sẽ cao hơn, nhưng lượng hàng trên thị trường lại không nhiều.”

“Khả năng nảy mầm của từng loại cây cũng khác nhau, loại nào càng dễ nảy mầm thì giá càng cao.”

Tô Di Bạch lướt qua một loạt hạt giống, có loại thậm chí giá tới hàng chục vạn, hàng triệu tinh tệ, trong lòng có chút ngờ vực:

“Đắt cỡ đó thì ai mà mua nổi?”

Viên Viên cười tươi:

“Hạt giống thì không tính là đắt, vì trồng cây là sở thích riêng của các trùng đực điện hạ. Mà đối với những Điện hạ sở hữu tài sản tính bằng hàng ngàn tỷ, vài trăm vạn chẳng đáng là bao.”

Tô Di Bạch chống cằm, ngón tay gõ nhẹ trên không, khẽ lẩm bẩm:

“Khoảng cách giữa trùng đực và trùng cái… đúng là chẳng có giới hạn luôn ha.”

Đôi mắt Tô Di Bạch khẽ đảo, rơi lên người Viên Viên.

“Viên Viên, chủ nhân ngươi… có tiền không?”

Đôi mắt Viên Viên cong lên thành hình trăng khuyết:

“Có chứ! Chủ nhân tuy không giàu bằng trùng đực Điện hạ, nhưng cũng có rất nhiều tiền!”

“Nếu Điện hạ muốn cưới chủ nhân, chủ nhân có rất nhiều tài sản, rất nhiều, rất nhiều luôn!”

Ở trùng tộc, nếu trùng đực cưới trùng cái, thì toàn bộ tài sản của trùng cái sẽ thuộc về trùng đực.

Hơn nữa, quân thư lại là giống loài luôn vào sinh ra tử nơi chiến trường, nên của cải thường rất dày.

Không ít trùng đực dù chẳng ưa gì quân thư, nhưng cũng vì tài sản mà cưới về.

Cho nên, theo lẽ thường ở trùng tộc, hỏi về tài sản cũng đồng nghĩa là đang nghĩ đến chuyện cưới xin.

“Nhiều vậy à?” Tô Di Bạch nhìn dáng vẻ đơn độc, tội nghiệp của Aziz, cứ tưởng hắn sống khổ sở lắm chứ.

“Vậy thì mua rau hoặc hạt giống chắc là đủ nhỉ?”

Viên Viên hớn hở quay tròn mấy vòng:

“Được mà, được mà! Chắc chắn là nuôi nổi Điện hạ!”

Tô Di Bạch khẽ cong môi, bật cười:

“Vậy được rồi. Đợi Aziz tỉnh lại, ta sẽ hỏi thử.”

Trước mắt thì cứ mua rau ăn tạm đã. Hạt giống trồng xuống, không bao lâu là đủ tự cung tự cấp.

Dù gì… nuôi vợ, thì cũng phải tự mình nuôi lấy.

Nghĩ vậy, Tô Di Bạch dự định lên lầu ngồi canh, xem Aziz lúc nào thì tỉnh.

“Điện hạ, ngài định cưới chủ nhân thật sao?” Viên Viên lại hỏi.

Viên Viên dù chỉ là robot quản gia, nhưng trí năng rất cao.

Với nó, chuyện cưới xin — thứ quan trọng nhất đời một quân thư — tất nhiên phải được hỏi cho rõ.

Bước chân Tô Di Bạch khựng lại.

Hắn quay lưng về phía Viên Viên, im lặng suy nghĩ một hồi lâu.

Không bao lâu, Tô Di Bạch trong chiếc sơ mi trắng nhè nhẹ giãn mi, đáy mắt đen sâu lấp lánh như hồ nước mùa thu, dịu dàng và trong vắt.

Như thể vừa nghĩ thông điều gì, hắn khẽ nhếch môi, dáng người thẳng tắp như ngọc.

Ngay từ lúc sự việc xảy ra, hắn đã không có ý định trốn tránh.

Sau khi hiểu thêm về đặc tính của trùng tộc, hắn lại càng chắc chắn — việc Aziz ở bên hắn là chuyện cả đời.

Ít nhất là… chừng nào hắn còn sống, thì Aiziz vẫn là trùng cái thuộc về hắn.

Vì vậy, khi Viên Viên hỏi câu đó, câu trả lời đã sớm rõ ràng trong lòng hắn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía tầng hai, khẽ đáp:

“Ta sẽ cưới.”

Vì hắn… không phải một trùng đực đơn thuần của trùng tộc.

Hắn là người có trách nhiệm với người mình yêu, là người sẽ giữ lời hứa.

Hễ nghĩ đến chuyện này, trong đầu Tô Di Bạch toàn là hình ảnh Aziz cứ thích bám dính lấy mình — một Aziz vừa ngây ngô, vừa mạnh mẽ, lại vừa anh tuấn.

Nghĩ lại, thời gian trôi qua chẳng bao lâu, vậy mà trong tâm trí hắn đã toàn là bóng dáng Aziz.

Nếu đã xác định rồi… thì cưới Aziz chính là điều tất yếu.

Khóe môi Tô Di Bạch khẽ cong lên, nụ cười dịu dàng lan tỏa trên gương mặt.

Hắn — một người tóc đen, mắt đen, đẹp trai lại thần bí, kiểu người chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến trùng cái chìm đắm.

“Không ngờ… đổi một thế giới rồi mà ta vẫn có thể cưới được người mình thích.”

“Chủ nhân nhất định sẽ rất vui!” Viên Viên lon ton dưới lầu, xoay tròn tại chỗ.

“Viên Viên cũng vui nữa!”

Tô Di Bạch khẽ cười nhạt, từ tốn lắc đầu.

Không nói gì, nhưng dưới lớp tóc đen phủ nơi sau gáy lại lộ ra một chút ửng đỏ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play