Tháng ba đầu xuân, tại thành cổ Lam Thành, cành liễu đâm chồi tươi tốt, phủ quanh con sông Lam Thủy chảy qua thành. Gió nhẹ lướt qua, mặt nước ánh bạc lăn tăn gợn sóng.
Năm giờ chiều, sau khi tiễn hết lũ trẻ trong lớp, Tô Di Bạch thong thả đi dọc con đường ven sông.
Liễu rủ, nước trôi chậm.
Chàng thanh niên mặc chiếc sơ mi và quần dài đơn giản, như vừa bước ra từ một bức tranh thủy mặc.
Ngũ quan thanh tú như vẽ, dáng vẻ dịu dàng thư sinh.
Gió xuân đầu mùa khẽ lướt qua, gợn sóng dưới sông mỗi lúc một dâng cao.
Bỗng nhiên, bóng người in dưới mặt nước chợt lảo đảo, như nét mực hòa tan vào nước, dáng hình từ rõ nét mờ dần.
Một cơn choáng váng quay cuồng đến buồn nôn quét qua đầu óc, Tô Di Bạch lập tức dừng bước.
Hàng mày thon khẽ nhíu lại, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, mong manh tựa sứ men xanh dễ vỡ.
Những ngày gần đây, chứng choáng váng của cậu ngày càng nặng. Thế nhưng đã vài lần đi bệnh viện mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Ở nhà bị vậy thì còn đỡ, nhưng cậu lại là giáo viên mầm non.
Vì sự an toàn của tụi nhỏ, Tô Di Bạch đành tạm nghỉ việc, dự tính sẽ lên thành phố lớn khám thử.
Cơn choáng vẫn không ngừng tăng, tầm nhìn từ trắng nhòe chuyển sang đen kịt.
Đầu óc quay cuồng, Tô Di Bạch theo phản xạ khép mắt, khụy người xuống.
Nhưng lần này, cảm giác choáng váng như bị đẩy lên đến cực hạn, ngũ tạng lục phủ như bị ai đó kéo căng.
Hô hấp dồn dập, và ngay khoảnh khắc hơi thở chững lại, ý thức như trốn vào cơ thể, Tô Di Bạch không còn cảm nhận được gì nữa.
Gió xuân như cũng ngừng lại trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng khẽ lay động.
Còn người bên bờ sông… đã không còn bóng dáng.
Năm sao lịch 5035, tinh cầu Lợi Áo Nặc La.
Ánh chiều tà hôm nay dường như còn rực đỏ hơn mọi khi, tựa như rượu vang ủ kỹ bị hắt tung lên bầu trời bao la.
Nhưng điều khiến người ta say đắm hơn chính là — từ một tòa nhà xám nơi vùng ngoại ô, bất chợt lan tỏa ra một làn hương ngọt ngào dìu dịu. Tựa như thảo nguyên cổ xưa, thuần khiết và tự nhiên.
Đó là mùi hương đủ sức khiến toàn bộ Trùng tộc phát cuồng.
“Bíp ——”
“Phát hiện trùng đực cấp cao bước vào kỳ biến hóa.”
Tầng một tối om, đèn bỗng nhiên bật sáng.
Trong căn phòng trống trải sắc xám, chàng trai nằm ở giữa trở thành tiêu điểm duy nhất.
Áo sơ mi trắng, quần đen, dáng vẻ nho nhã tuấn tú — chính là Tô Di Bạch đang hôn mê.
“Báo động! Báo động! Chủ trùng!”
Một quả cầu tròn cỡ trứng khủng long bất thình lình lao ra từ góc tường, vô số cánh tay máy thò ra từ quả cầu.
Những cánh tay cơ khí vừa lạnh lẽo vừa nhanh nhẹn, nhưng vẫn khéo léo nhẹ nhàng nâng Tô Di Bạch lên, rồi không chần chừ đưa thẳng lên tầng hai.
Trùng đực — báu vật của Trùng tộc.
Mỗi trùng đực sau khi trưởng thành đều sẽ trải qua kỳ biến hóa. Có cá thể sẽ trải qua hai đến ba lần, đó là quá trình quan trọng giúp tinh thần lực của trung đực thăng hoa.
Nhưng bất cứ trùng đực nào bước vào kỳ biến hóa cũng đều sẽ bồn chồn, đau đớn. Vì thế, để giúp trùng đực vượt qua thuận lợi, thường cần có trùng cái ở bên dẫn dắt.
Chỉ là… nhìn khắp phạm vi mười dặm quanh đây, ngoại trừ chủ trùng của nó, hoàn toàn không có lấy một trung cái nào.
Thế nên, robot bảo mẫu Viên Viên đành phải đưa Tô Di Bạch lên… giường của chủ trùng mình.
Tầng hai — căn phòng duy nhất có giường.
Aziz Logu đang nằm trên đó.
Mái tóc vàng óng xõa tung, che mất nửa gương mặt rực rỡ như đóa hồng đỏ nở rộ.
Làn da trắng mịn như ngọc, hàng mi dài ánh vàng khẽ rũ xuống đầy mệt mỏi.
Khóe môi đỏ thẫm khép chặt, gương mặt vốn sắc sảo tuyệt đẹp, lúc này lại trở nên mong manh, thê thảm bởi những cơn run rẩy khắp thân thể.
Giống như một đóa hồng dưới cơn mưa, cánh hoa mềm mại tinh tế không chịu nổi sức nặng của những giọt nước, oằn mình trong tuyệt vọng.
Lúc này, Aziz cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mạch máu trên cổ và tay hắn nổi lên từng đường, hai tay siết chặt, đốt ngón trắng bệch.
Cảm giác tinh thần lực bạo động thực sự chẳng dễ chịu chút nào — còn đau đớn gấp trăm ngàn lần so với việc bị chặt đứt tứ chi.
Aziz nghiến chặt răng, cố gắng chống chọi.
Trong đầu hắn, chỉ tràn ngập hình ảnh khuôn mặt tái nhợt, không chút sinh khí của Hùng Chủ.
Hắn đã hoàn thành sứ mệnh của một quân trùng, rồi cùng Hùng Chủ rời đi.
Sao chết rồi… mà vẫn còn đau thế này…
Bất chợt, chóp mũi hắn bắt được một làn hơi mờ nhạt nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng — hương khí của giống đực.
Mùi thơm ngọt ngào lẫn với chút hương sữa nhè nhẹ.
“Hùng Chủ!”
Âm thanh khàn đục bật ra từ cổ họng, nhỏ thôi nhưng chất chứa tình cảm sâu nặng đến nghẹt thở.
Hơi thở kia ngày càng gần, đậm đến mức Aziz phải há miệng thở dốc.
Thân thể hắn run lên theo từng đợt sóng dữ dội quét qua tinh thần.
Chính là Hùng Chủ!
Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt. Các mạch máu trên người quân trùng nằm trên giường càng nổi rõ.
Nếu là thường ngày, chỉ cần có tiếng động bất ngờ quanh mình, dù tinh thần đang bị giày vò, quân trùng cũng vẫn có thể ra tay chuẩn xác giết chết đối thủ ngay lập tức.
Nhưng lần này, hắn không làm vậy.
Chỉ thấy khóe mắt hắn ửng đỏ, hơi ươn ướt, chậm rãi — nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy sinh vật đang nằm cạnh mình.
Cảm giác chạm vào cơ thể ấy rõ ràng như in, ký ức khắc sâu tận trong xương tủy như ùa về trong phút chốc.
Dựa vào ý chí kiên cường của mình, quân trùng gắng mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng nức nở bật khỏi miệng, giọt lệ trong veo rơi thẳng xuống mặt Tô Di Bạch.
“Hùng Chủ… ta nhớ ngài lắm…”
Tiếng nói khàn khàn, nghẹn ngào như chú mèo nhỏ ngã giữa vũng nước trong cơn mưa, âm thanh mềm yếu khiến trái tim cũng phải thắt lại.
“Ưm…” Tô Di Bạch khẽ rên một tiếng đầy bất an.
Khi giống đực bước vào kỳ biến hóa, tinh thần lực như những móng vuốt sắc nhọn kết tụ thành thực thể, tản ra khắp nơi, không ngừng dò xét, bồn chồn bất an.
Đột nhiên, một luồng tin tức tố lạnh giá như băng tuyết tràn ngập cả căn phòng.
Giống như đã khóa chặt được con mồi, tinh thần lực ấy quấn lấy sinh vật duy nhất trong phòng — trùng cái.
Tô Di Bạch chỉ cảm thấy như bản thân bị nhốt trong một lồng hấp, nóng đến nỗi không chịu nổi, bất giác muốn tìm kiếm thứ gì đó mát lạnh để chạm vào.
Ngay lúc ấy, một làn hương dìu dịu mà mê hoặc theo hơi thở len thẳng vào tim, tựa như mùi hương thanh lạnh giữa vùng băng tuyết, khiến cậu không kìm được khẽ khẽ thở dài.
Hàng mi dài của Aziz khẽ run, hắn cẩn thận ôm lấy Tô Di Bạch.
Tinh thần lực của hắn đã chạm ngưỡng bạo phát, cực kỳ cần được dẫn dắt bởi giống đực. Thế nhưng hắn lại như chẳng hề nhận ra, đôi mắt ánh vàng nhạt cố gắng mở to.
Từng chút, từng chút một, hắn lặng lẽ nhìn ngắm Hùng Chủ mà hắn đã bao lâu không được thấy.
Đôi mắt đen nhánh của Tô Di Bạch khẽ khép hờ, tựa như trái nho tím phủ lớp sương bạc, toàn là vẻ hoang mang.
Cậu ôm chặt lấy hắn theo bản năng, môi khẽ lướt qua rồi buông ra — chỉ là một cái chạm khẽ.
Tô Di Bạch lơ ngơ liếm môi, như một chú vịt con tập đi chập chững, rồi chợt như bừng tỉnh, ánh mắt sắc lại, giống như con sói đầu đàn vồ được con mồi — hung hăng, bá đạo, đầy phấn khích cắn lấy.
Aziz dịu dàng nhìn cậu, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
“Hừm… Ưm!”
Đầu óc đột nhiên căng chặt, biển tinh thần dậy sóng mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, những sợi tinh thần của giống đực đã len lỏi vào biển tinh thần của hắn, nghịch ngợm mà cũng vô cùng chiếm hữu, không ngừng siết chặt lôi kéo.
Sợi dây tỉnh táo cuối cùng trong đầu Aziz như bị bẻ gãy. Ngay khoảnh khắc ngất đi, hắn chỉ kịp nghĩ: Đây là mơ sao?
Nhưng hai tay hắn vẫn giữ chặt, khóa chặt lấy eo Tô Di Bạch bằng lực siết mạnh nhất.
Cho dù là mơ… hắn cũng nhất định không buông.
Tô Di Bạch hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bản thân cậu xưa nay vốn điềm đạm, chưa từng trải qua cảm giác hưng phấn dữ dội đến mức này.
Giống như cảm giác lao đầu nhảy khỏi máy bay — thứ mà cậu chưa từng thử và cũng chẳng dám thử — thứ khiến nhịp tim tăng vọt.
Ý thức dần quay về, cậu cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Nhưng cơn mệt mỏi lại ập đến như núi lở biển dâng.
Cậu chỉ kịp hé đôi mắt đen phủ đầy sương mờ, nhìn thoáng qua sinh vật đang ôm mình.
— Đẹp thật… Cậu khẽ nghĩ.
*
Đêm đã trôi qua trong lặng lẽ, hai trùng quấn chặt lấy nhau, vùi mình dưới tấm chăn xám.
“Ưm… Sáng rồi à…”
Mái tóc ngắn đen nhánh hơi xoăn khẽ vươn ra khỏi mép chăn, rồi lộ ra một gương mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo hồng hào, bờ môi đỏ mỏng nổi bật trên khuôn mặt thanh tú ấy.
Hàng mi dài như vệt mực khẽ run rẩy, theo tiếng ngâm nga kéo dài mà chậm rãi hé mở.
Như thể ánh đom đóm rơi xuống, những vì sao thu hết vào trong đôi mắt đen ấy — thần bí mà xinh đẹp.
“Haa… Đau quá…” Tô Di Bạch định xoay người, nhưng eo lại bị một lực ghì cứng như bị khóa bằng xích sắt.
Cậu chợt khựng lại, đột nhiên nhận ra… đây không phải nhà của mình.
Hôm qua… hôm qua cậu đã ngất xỉu.
Rồi… rồi sau đó…
Đôi mắt Tô Di Bạch khựng lại, nhịp thở cũng thấp dần. Cậu chầm chậm, cẩn thận cúi mắt nhìn xuống.
“!!!”
“Cái… cái… cái này là cái gì vậy!”
“Hu~ Mẹ ơi cứu con với!”
Lòng bàn tay cậu lướt qua vòng eo thon mịn của Aziz, cảm giác làn da trơn mịn khiến từng sợi lông tơ trên tay dựng đứng.
Ngón chân co rúm lại, từng mảnh ký ức mơ hồ của đêm qua cứ thế ghép lại thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Hàng mày thanh tú trên khuôn mặt như ngọc của Tô Di Bạch nhíu chặt, trong mắt ngập tràn hối hận và bối rối.
Cậu đã… cưỡng ép người ta rồi…
Sao cậu lại có thể… thú tính đến vậy!
Lưu manh! Súc sinh!
Vô liêm sỉ!
Hạ lưu!
Tô Di Bạch khẽ nhích người lùi lại, nhưng sức kéo trên eo cùng cơn đau nhức khiến cậu không tài nào cựa quậy được.
Lặng thinh hồi lâu, cuối cùng cậu buông xuôi, để mặc số phận, thả tay xuống, thuận thế đặt lên thân thể kề sát mình qua lớp chăn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hàng ngàn ý nghĩ vụt qua trong đầu.
Đầu óc rối bời, phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Một nam trùng trưởng thành dưới lá cờ đỏ — chẳng lẽ đến việc chịu trách nhiệm cũng không dám sao!
Hai má Tô Di Bạch đỏ bừng, cậu lấy hết can đảm, nghiêm túc nhìn đỉnh đầu sinh vật trong lòng, trịnh trọng nói:
“Xin lỗi… Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Cậu ngập ngừng: “Có… có thể buông ta ra không? Đau… lắm…”
Nhưng sinh vật trong lòng chẳng hề động đậy.
Tô Di Bạch cẩn thận đưa tay ra kéo thử, đầu ngón tay run rẩy chạm vào lớp da trơn mịn, mềm mại tựa kem.
Cậu lập tức nhắm nghiền mắt, bàn tay bấu lấy cổ tay đang siết chặt eo mình.
Kéo —
Không hề nhúc nhích.
Giằng co cả buổi, cắn rứt cả một buổi sáng, Tô Di Bạch rốt cuộc cũng bắt đầu nghi ngờ… chẳng lẽ cậu đã làm đối phương bất tỉnh luôn rồi?
Cậu nhẹ nhàng vén chăn lên, đưa tay vén những sợi tóc vàng dài của kẻ trong lòng.
Gương mặt ấy, tinh xảo đến mức không thể nào do bất cứ nghệ nhân nào tạc khắc ra nổi — vẻ đẹp quý giá lóa mắt.
Tim cậu như bị ai đó đâm mạnh một nhát, rồi ánh mắt cậu rơi xuống vết rách nơi khóe môi hắn — đỏ như đóa mai nở rực giữa băng tuyết, đẹp đến nao lòng.
Mặt Tô Di Bạch đỏ ửng, ngón tay run run trượt xuống dưới…
“Hức…”
Trong cơn giá lạnh của tuyết trắng, hai đóa mai đỏ cùng nở rộ, rực rỡ mà yêu kiều.
Tô Di Bạch cảm thấy như bản thân mình vừa bị lột một lớp da.
“Ư ư ~” Cậu xấu hổ đến mức phát ra một tiếng rên dài từ mũi, hai vành tai đỏ bừng, lập tức rúc đầu vào chăn giả chết.
“Ta… ta sai rồi!”
Hắn cũng không rõ mỹ trùng kia bị sao, nhìn thì có vẻ thở vẫn đều, chắc thật sự chỉ là… ngất thôi.
Tô Di Bạch đành thử dò xét, khẽ ghé sát tai hắn, dịu giọng dỗ dành:
“Ngươi thả ta ra trước được không? Để ta dọn dẹp giường một chút rồi ngươi ngủ tiếp… được không?”
Ngón tay cậu vô thức vuốt ve mái tóc mềm mượt trong tay — từng sợi trơn tru, cảm giác thật sự rất thích.
Cậu lấy ra hết kiên nhẫn từng dùng với đám tiểu trùng, lẩm nhẩm bên tai Aziz suốt một hồi.
Đến lúc gần như định bỏ cuộc, tay cũng đã tê rần vì giữ mãi một tư thế, cậu đổi tư thế một chút, thử nghiêng người, ôm eo hắn rồi nằm đè lên mình.
Đúng lúc ấy, cánh tay đang ôm chặt lấy cậu… buông lỏng.
“Ngươi sợ ta bỏ chạy à?”
“Yên tâm đi, ta không chạy đâu.”
Tô Di Bạch nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng dậy, mặc lại quần áo.
Vô tình, ánh mắt cậu quét ra ngoài cửa sổ — bầu trời rực rỡ như cực quang, muôn sắc hòa quyện vào nhau… tuyệt đối không thể là bầu trời của thành Lan.
Cậu bỗng dưng quay phắt lại, trừng mắt nhìn người trên giường — mái tóc dài vàng óng, gương mặt đẹp đến mức chẳng giống thật…
Ánh mắt cậu lại quét quanh căn phòng đầy cảm giác khoa học viễn tưởng này, rồi nhìn ra ngoài… mặt đất xám lạnh trơ trọi.
Không một gốc cây, không một cọng cỏ.
Cậu lập tức đi chân trần bước tới cạnh cửa, mở ra…
“Đinh ——”
Một quả cầu tròn lăn ra từ bức tường, phát ra thứ âm thanh cơ khí líu lo chẳng hiểu gì.
“Bốp!” — Tô Di Bạch giật mình, lập tức đóng sầm cửa lại.
Cậu cúi đầu, nhìn xuống đôi chân trần của mình. Ngón chân khẽ chạm vào sàn — thứ vật liệu trông như được làm từ kim loại, chẳng hề phát ra tiếng động nào.
Lúc này cậu mới bừng tỉnh nhận ra… tất cả mọi thứ ở đây, là những thứ tuyệt đối không thể tồn tại ở thành Lan.
Chỉ còn một khả năng duy nhất —
Cậu khựng lại, lảo đảo vài bước rồi lập tức trèo lên giường, theo bản năng nép sát vào sinh vật đầu tiên cậu nhìn thấy ở thế giới này, tìm chút cảm giác an toàn.
Khóe môi cậu mấp máy, thì thào:
“Chẳng lẽ… ta xuyên không rồi sao!”