Không ai trả lời cho cậu biết sự thật.

Nhưng Aziz thì cảm nhận được sự bồn chồn của giống đực bên cạnh, cho dù còn đang ngủ mê, hắn vẫn vô thức đưa tay ra an ủi.

Vậy nên, ngay khoảnh khắc Aziz lại vòng tay qua eo cậu, cái vết đỏ nho nhỏ ấy như đang nhắc nhở Tô Di Bạch về những chuyện cậu vừa gây ra.

Hai vành tai Tô Di Bạch đỏ bừng, cậu lặng lẽ mở tay ra, đắp lên chỗ ấy.

Không thấy… thì có thể tạm coi như chưa từng có chuyện gì.

Có lẽ… cái tình trạng đầu óc choáng váng trước đây chính là dấu hiệu sắp xuyên không chăng?

Tô Di Bạch nhẹ nhàng nhấc tay Aziz, cẩn thận đặt hắn lại vào trong chăn.

Khẽ thở dài một tiếng, cậu bắt đầu dọn dẹp lại giường chiếu.

Cậu mở cánh tủ quần áo hiện đại hóa, lục vài cái đã tìm được chăn ga mới. Vừa lấy ra, cậu liền kéo chăn lên.

Chỉ đảo mắt qua một lượt… mặt Tô Di Bạch liền đỏ như máu.

Bên đùi non trắng nõn và cổ chân thanh mảnh của hắn — cũng lấm tấm những dấu đỏ, chẳng kém gì vết trên cổ.

“Tô Di Bạch… đúng là cầm thú…”

Cậu xấu hổ đến mức có cảm giác như bản thân bị quăng vào nước sôi, hận không thể tìm cái hố mà chui vào.

Động tác nhanh hẳn, kỹ năng sống ngày thường rốt cuộc cũng được phát huy, đến khi quân trùng nằm yên ổn trong chăn mới thôi, đến cả khóe mắt Tô Di Bạch cũng đỏ rực lên.

Cậu ngồi trên mép giường, lặng lẽ nhìn trùng cái gầy gò đang ngủ say.

Bây giờ, cho dù là xuyên không hay không, thì cậu cũng đã gắn bó với sinh vật này rồi.

Theo bản năng, với tư tưởng truyền thống và cố chấp của mình, Tô Di Bạch đã tự động xem Aziz là bạn đời — là “bạn trùng” thuộc về cậu.

“Đợi ngươi tỉnh lại… bất kể ngươi muốn hay không… thì ở đây, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Giọng nói dịu dàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, chẳng biết Aziz có nghe được không.

Chỉ là… cánh tay vòng qua eo cậu lại càng siết chặt thêm.

Đôi mắt Tô Di Bạch khẽ cong, cậu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay ấy, khép mắt, ngồi dựa vào đầu giường, khẽ vỗ về sinh vật đang ngủ như cách dỗ dành tiểu trùng.

Một lúc sau, cánh tay trên eo cậu cũng nới lỏng.

Cơn đói bị kìm nén từ sớm giờ mới lững thững kéo tới.

Tô Di Bạch khẽ gỡ tay Aziz ra, giọng quen thuộc như đang dỗ trẻ nhỏ:

“Ta đi kiếm chút gì ăn nha, ngươi ngoan nhé.”

Nói rồi, cậu đắp lại chăn cho hắn, rồi xuống tầng dưới.

Dưới lầu hầu như chẳng có gì, chỉ toàn là những cỗ máy phát ra ánh sáng xanh lục nhạt nhạt, trông vừa lạnh lẽo vừa trống trải.

“Không biết ở đây… có bếp không nữa.”

Ngoài gian phòng khách rộng lớn, chỉ còn một cánh cửa là mở được.

Tô Di Bạch ló đầu nhìn vào — bên trong toàn một màu trắng, sạch sẽ không vương chút bụi.

Nhưng có vài thứ trông giống dụng cụ bếp, thế là cậu chắc chắn bước vào.

Chẳng bao lâu, từ trong bếp bắt đầu vang lên những âm thanh lách cách nhỏ nhẹ.

Viên Viên tròn trượt lại gần sau lưng Tô Di Bạch, vang lên giọng cơ khí lanh lảnh:

“Thưa điện hạ giống đực thân yêu, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngài?”

Tô Di Bạch giật mình, sợ bị tưởng là trộm, cậu vội quay lại, nói nhanh:

“Ta… đang tìm chút gì để ăn thôi.”

Cậu nghe không hiểu thứ ngôn ngữ mà con robot kia dùng, nhưng nhìn đôi mắt cụp cụp đáng yêu kia, chắc là… đang giao tiếp thân thiện?

“Phát hiện cổ ngữ Địa Cầu, đang cập nhật kho dữ liệu…”

Tô Di Bạch cao gầy như cây trúc, đứng lặng một chút, thấy quả cầu không có ý gì xấu, liền tiếp tục lục tìm.

“Điện hạ, thức ăn ở đây.”

“Ở đâu?” Tô Di Bạch thuận miệng đáp.

“Trong tủ bảo quản.”

“Ơ… ta hiểu ngươi nói gì rồi sao?”

Khóe mắt Tô Di Bạch khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Cậu lần theo hướng dẫn của Viên Viên, mở chiếc tủ âm tường.

Luồng hơi lạnh phả ra, Tô Di Bạch tập trung nhìn vào bên trong.

— Dạng như… chất dinh dưỡng nén? Chắc cũng như bánh lương khô thôi.

Viên Viên nói tiếp:

“Một ống dinh dưỡng dùng đủ cho cả ngày. Loại đỏ vị siro, loại đen vị thú Nunu…”

Tô Di Bạch chọn hai ống, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Vinh hạnh của ta, thưa điện hạ.”

Điện hạ?

Cách xưng hô này… nghe hơi kỳ lạ.

Nhưng Tô Di Bạch chỉ thoáng nghĩ, rồi nhanh chóng gạt qua một bên.

Cậu vội vã chạy lên lầu.

Vừa ngồi xuống mép giường, một cánh tay lạnh như băng đã vươn ra khỏi chăn, siết chặt lấy eo cậu.

Tô Di Bạch khẽ cau mày, kéo chăn đắp lên, che lại cánh tay đó.

Giữ nguyên tư thế này, cậu lấy một ống dinh dưỡng đặt lên tủ đầu giường, còn ống trắng thì mở ra.

Đưa lên mũi khẽ ngửi, mùi mát lạnh — giống như kem sữa.

Cậu thử đưa môi chạm vào — vị ngọt mát tan nơi đầu lưỡi.

“Giống thạch chưa đông hẳn… dẻo dẻo dính dính.”

Chỉ chưa tới nửa lòng bàn tay, ống dinh dưỡng đã uống cạn trong vài ngụm, nhưng cảm giác no lại từ từ lan khắp bụng.

Tô Di Bạch sờ bụng, thấy cũng tiện thật.

Cậu cầm tiếp ống còn lại, vén chăn rồi ngồi hẳn vào trong.

Khẽ cúi người, cậu vòng tay ôm Aziz đang nằm, nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi tựa vào người mình.

Aziz cảm nhận được khí tức quen thuộc bao quanh, nên cũng ngoan ngoãn thuận theo.

Chỉ là, lúc ống dinh dưỡng mát lạnh chạm vào môi, hắn lại vô thức rúc sâu vào hõm vai Tô Di Bạch.

“Không ăn sao?”

Tô Di Bạch khẽ vuốt mái tóc vàng dài phủ kín lưng hắn.

Cậu ôm người trong lòng, lòng bàn tay áp lên bụng Aziz — lép xẹp, nhìn qua là biết đói rồi.

“Không ăn thì không được đâu.”

Cậu dịu dàng dỗ dành, cầm ống dinh dưỡng y như đang đút cơm cho đứa nhỏ biếng ăn trong nhà trẻ.

Làm mãi, vất vả lắm mới áp được ống lên môi, thì cái đầu lại né đi.

Cuối cùng, Tô Di Bạch dứt khoát đổ thẳng vào miệng mình, một tay ôm eo, tay kia giữ lấy cằm Aziz cố định.

Cậu cúi đầu, kề môi qua, mùi thơm ngọt nồng nàn len vào chóp mũi.

Aziz chủ động hé miệng, tham lam đoạt lấy hơi thở khiến hắn an tâm kia.

Thấy hắn vội vã như thế, Tô Di Bạch thuận tay vuốt dọc theo cằm, khẽ trượt xuống cổ họng.

“Chậm thôi.”

Hơi thở ẩm nóng quấn quýt, dinh dưỡng trong miệng đã bị uống sạch.

Tô Di Bạch cúi mắt nhìn người vẫn còn đang cắn nhẹ môi mình, mặt khẽ ửng đỏ.

Năm ngón tay cậu khẽ đan vào suối tóc vàng óng ấy.

Không biết thế nào… mà cứ mặc kệ hắn, đến mức môi tê dại cả đi.

“Được rồi.”

Cậu khẽ nghiêng đầu, từ tốn đặt hắn nằm lại, đắp kín chăn.

Tô Di Bạch mím môi, khom người gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt Aziz.

Chờ đến khi hô hấp của hắn dần ổn định, cậu mới lặng lẽ rời khỏi giường.

Bước ra cạnh cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã nhạt bớt, nhưng vẫn lung linh hệt như trong mấy bộ truyện kỳ ảo — muôn màu rực rỡ.

Cậu duỗi tay, thò ra ngoài cửa sổ.

Không gió.

Không tiếng côn trùng, không chim hót.

Tĩnh lặng đến rợn người.

Nghĩ một lúc, Tô Di Bạch quyết định mở cửa, bước xuống tầng dưới.

“Điện hạ.”

Viên viên lăn đến cạnh chân cậu.

“Ngài định đi đâu vậy?”

Tô Di Bạch dừng chân, cúi đầu hỏi:

“Ta… có thể ra ngoài nhìn thử không?”

Viên viên đáp:

“Có chứ, thưa điện hạ, mời ngài đi hướng này.”

Nó lăn một vòng, đổi hướng dẫn đường cho Tô Di Bạch.

Tô Di Bạch đứng ở cửa chính, đưa mắt quan sát xung quanh.

Viên viên tung người nhảy ra trước, Tô Di Bạch cũng không nghĩ nhiều, bước theo ra ngoài.

Cậu đứng ở bên ngoài, ngước nhìn lại tòa nhà — không hề có cửa sổ.

Đây hoàn toàn không phải nơi cậu đã nhìn thấy khi nãy.

“Ở đây… cây cối thưa thớt vậy sao?”

Tô Di Bạch nghi ngờ đây là một kiểu nhà kính, khuôn viên rất rộng, gấp đôi căn nhà.

Bên trong cũng có chút cây xanh, ít thôi, nhưng còn hơn khung cảnh trơ trụi bên ngoài.

Viên viên đáp:

“Thưa điện hạ, môi trường của tinh cầu Lio Nora khá khắc nghiệt, không thích hợp trồng trọt.”

Tô Di Bạch đi đến cạnh một khóm cỏ đang nở những bông hoa tím nhỏ xíu bằng hạt đậu, khẽ hỏi:

“Vậy nơi này là khu chuyên dùng để trồng trọt à?”

Viên viên đọc lại dữ liệu của ngôi nhà:

“Nơi này từng là nhà kính của chủ trùng trước.”

“Từ khi chủ trùng hiện tại đến đây, chưa từng khởi động năng lượng bảo hộ của nhà kính nên nơi này gần như đã bỏ hoang.”

Ngón tay trắng mịn của Tô Di Bạch khẽ chạm vào cánh hoa nhỏ, trong mắt ánh lên ý cười:

“Đi dạo một vòng xem sao.”

Cậu đứng dậy, dáng người tuấn tú, cử chỉ nhã nhặn điềm đạm.

Viên viên lặng lẽ lăn theo sau, cùng cậu đi hết một vòng quanh nhà và khuôn viên.

“Chỗ đất rộng thế này, không trồng rau thì phí thật.”

Khi trở vào nhà, Tô Di Bạch lẩm bẩm.

Viên viên đáp:

“Không được đâu, rau củ rất mong manh, chỉ những tinh cầu chuyên dụng mới có thể trồng. Sản lượng cực thấp, chỉ có điện hạ giống đực mới được quyền ăn.”

“Nhưng chủ trùng hiện giờ vẫn chưa tỉnh, nên không thể mua đồ ăn cho điện hạ.”

Chuyên môn của Viên viên là các công việc trong gia đình, nấu ăn cũng nằm trong đó.

Nhưng Aziz Lorgo rất ít khi tỉnh lại, có tỉnh cũng chỉ dùng dinh dưỡng nén, nên từ khi chuyển từ chủ tinh đến tinh cầu Lio Nora được nửa năm, Viên viên gần như chỉ biết ngồi thu mình trong góc tường.

Dạo xong, Tô Di Bạch cũng chẳng còn việc gì làm.

Bất chợt cậu nhớ đến chăn gối thay ra trên lầu còn chưa giặt, liền sải bước dài trở lên lầu, ôm đống đồ xuống, hỏi:

“Viên viên, ngươi có biết chỗ nào để giặt đồ không?”

Đôi mắt cơ khí của Viên viên bỗng sáng rực, giọng máy móc cũng vang lên phấn khởi:

“Điện hạ, để Viên viên phục vụ ngài.”

Những cánh tay máy lại vươn ra từ chiếc bụng tròn trịa như vỏ trứng của nó.

Tô Di Bạch thử đưa chăn cho nó, cánh tay máy nhanh nhẹn kẹp lấy, rồi nhét thẳng vào bụng.

Nắp kim loại đóng lại, Viên viên lại trở về hình dạng quả bóng tròn đáng yêu.

Tô Di Bạch ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng khách, mắt dán vào cái bụng của Viên viên, hỏi với vẻ hứng thú:

“Còn có cả chức năng giặt đồ nữa à? Nhưng bụng nhỏ thế, giặt kiểu gì được chứ?”

Viên viên chăm chú thực hiện công việc, còn ánh mắt trong veo của Tô Di Bạch cứ ánh lên vẻ tò mò thích thú.

Cậu không hề hay biết… ở trên lầu, người kia đã lặng lẽ tỉnh dậy.

Thể chất trùng cái cực kỳ cường hãn, chỉ cần giữ cho tinh hải yên ổn, dù có mất cả tứ chi, vẫn có thể liều chết chiến đấu với tinh thú trên chiến trường.

Bởi vì sự lột xác do Tô Di Bạch đến mang lại, tinh lực bị ép buộc quấn lấy tinh hải của Aziz, thô bạo dẫn dắt nhưng cũng hiệu quả trấn áp cơn bạo động tinh thần.

Những tơ tinh lực còn sót lại đã bị Aziz hấp thụ suốt đêm, giờ hắn có thể tạm thời duy trì tỉnh táo.

Hàng mi dài như cánh quạt chớp khẽ, ánh sáng như thủy tinh chớp lóe trong đồng tử vàng kim.

Aziz chống tay ngồi dậy, ngón tay thon dài xòe ra trước mặt.

Hương khí đặc trưng của giống đực lan khắp phòng, và mùi hương nồng nhất… là ngay trên chính cơ thể mình.

Aziz lập tức trợn to mắt, chẳng kịp để ý đến tình trạng bản thân, liền kéo chăn, loạng choạng bước ra mở cửa.

“Phạch!”

Dưới lầu, Tô Di Bạch nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên — không phải là mỹ nhân đang ngủ thì còn ai vào đây nữa.

Mái tóc dài màu vàng kim xõa xuống, che khuất nửa thân hình, đôi mắt long lanh đầy ấm ức và kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Tô Di Bạch vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, dù vẫn thấy chột dạ, nhưng vẫn thấp thỏm bước nhanh lên lầu.

Mái tóc đen bị gió hất tung, lộ ra vành tai đỏ bừng.

Ánh mắt của Aziz quấn quýt trên người Tô Di Bạch, gương mặt, giọng nói, mùi hương…

Là hùng chủ của mình…

Aziz bất chợt đỏ hoe mắt, cứ ngơ ngác đứng đó, không thể tin nổi khi nhìn người kia từng bước tiến lại gần.

Tô Di Bạch cứ tưởng là mình làm người ta khóc, trong lòng đầy áy náy và hối hận.

Cậu do dự, rồi nghiến răng ôm ngang người kia bế thẳng vào trong phòng.

Cánh cửa lại đóng sập, chỉ còn lại Quả Cầu cô đơn lăn lóc một mình ngoài hành lang.

“Xin lỗi, ta không cố ý… Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Tô Di Bạch cúi người đặt Aziz xuống giường, nhưng vừa buông tay, người kia lại không chịu thả cậu ra.

“Tách… tách…”

Những giọt nước mắt rơi lã chã lên cổ tay, khiến Tô Di Bạch càng hoảng loạn.

Không gỡ được ra, cậu đành ôm người ngồi thẳng lên đùi mình, lúng túng đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt kia.

“Là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm… Đừng khóc nữa, được không?”

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực như thế.

Ngay cả với những đứa trẻ nghịch ngợm ở trường, cậu cũng luôn có cách dỗ.

Thế nhưng người trước mặt chỉ biết lặng lẽ nhìn cậu với đôi mắt hoe đỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tim Tô Di Bạch đau nhói một cách khó hiểu.

Sự áy náy cuộn trào, cậu mím chặt môi, chính bản thân cũng thấy khó chịu vô cùng.

“Là lỗi của ta… Đừng khóc nữa, đừng khóc mà…”

Nước mắt vẫn không chịu ngừng, người kia lại không mặc gì, Tô Di Bạch chỉ đành kéo chăn quấn lấy, vừa ôm vừa lau nước mắt cho hắn.

Aziz để mặc cậu dỗ dành, khẽ nhấc tay lên, thăm dò mà chậm rãi ôm lại lấy Tô Di Bạch.

“ hùng chủ…” Aziz vừa nhớ nhung, lại vừa tủi thân.

Giọng hắn rất khẽ, như thể đã lâu lắm không nói chuyện, mang theo thứ âm điệu kỳ lạ nhưng cũng dễ nghe vô cùng — vừa khàn khàn vừa mềm mại.

Tô Di Bạch chẳng hiểu hắn đang nói gì, nhưng thấy người kia vùi mặt vào cổ mình, cũng đoán được phần nào đã dỗ dành được một chút.

Cậu khẽ thở dài, tay dịu dàng vuốt nhẹ dọc theo sống lưng đối phương, từng chút, từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play