Mùa đông đã đến.
Đế quốc Sailanka nằm ở phía đông của Tây đại lục, khí hậu ôn hòa, mà lãnh địa của gia tộc Moran lại càng quanh năm khó thấy được một lần tuyết.
Thế nhưng trận tuyết đêm nay, dường như đã tuyên cáo sự kết thúc đột ngột của cuối thu, đồng thời đại diện cho mùa đông vội vã kéo đến.
Tần Phóng được Catherine hầu hạ mặc thêm quần áo dày, hơn nữa ở ngoài còn khoác thêm một chiếc áo lông cừu màu đen, đội lên chiếc mũ và bao tay làm từ lông chồn. Một bộ như thế này, Tần Phóng cảm thấy bước chân của chính mình cũng nặng nề hơn không ít, nhưng thân thể được quần áo bao bọc dần dần trở nên ấm áp.
Masha đi vào phòng, cúi người hành lễ, nói, lãnh chúa đã quyết định mang theo kỵ sĩ của lãnh địa và gia nhân trong nhà đi săn trong rừng rậm.
“Là quyết định lâm thời sao?” Tần Phóng có chút bất ngờ hỏi.
“Không. Thật ra lãnh chúa đại nhân đã sớm phân phó người trong lâu đài chuẩn bị công việc đi săn. Lãnh chúa đại nhân nói, vốn dĩ hắn ta muốn tiến hành cuộc đi săn lần này vào mùa thu, nhưng không đoán trước được năm nay tuyết lại đến sớm như vậy.” Masha nói, “Bất quá đi săn trong tuyết cũng có một cái thú vị khác. Hơn nữa các loài vật trong núi khẳng định còn chưa làm tốt việc chuẩn bị cho mùa đông, vì sinh tồn, bọn chúng sẽ qua lại nhiều hơn ở gần vùng núi thấp, cũng coi như là một cơ hội tốt để thu hoạch con mồi.”
Tần Phóng hơi ngáp một cái, nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn có chút mờ tối, có chút ai oán mà nói: “Đây là lý do sáng sớm đã đánh thức ta sao.”
“Thật ra, Goldo thiếu gia.” Masha có chút bất đắc dĩ nói, “Ngay cả phu nhân cũng đã trang điểm chỉnh tề, đang chờ ngài trên xe ngựa ở trước cửa lâu đài.”
Tần Phóng: “…………”
Masha nói là lời nói thật.
Khi Tần Phóng giẫm lên lớp tuyết đọng trên mặt đất, bước ra khỏi cánh cửa lớn của lâu đài gia tộc Moran, lãnh chúa Casal · Moran đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, đứng bên cạnh con ngựa cường tráng, mạnh mẽ của hắn. Burrian và Tần Phóng đều được bọc thành một quả cầu, đang đứng cạnh Casal · Moran, mày mặt hớn hở, vô cùng phấn khích.
“Này, Goldo!” Sau khi thoáng nhìn thấy bóng dáng Tần Phóng, Burrian lập tức giơ cao tay, vẫy vẫy về phía cậu, “Ngươi xem phụ thân đã chuẩn bị gì cho chúng ta này!”
Là một cây nỏ cầm tay. Chỉ là so với cung nỏ người trưởng thành dùng, cây nỏ trong tay hắn ta nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hơn, nhưng mà cách rất xa, Tần Phóng vẫn tinh mắt mà thoáng nhìn thấy mũi tên được mài giũa đến đen nhánh sáng bóng, bởi vậy cậu tuyệt đối không cho rằng đây là một món đồ chơi.
Cảnh tượng Burrian giơ cao cung nỏ loạn xạ một cách tùy tiện quả thật là đang khiêu chiến trái tim của Tần Phóng.
Cũng may lãnh chúa ở ngay phía sau Burrian. Hắn ta mặt đen một tay giật lấy cung nỏ từ tay Burrian, sau đó không màng sự phản đối của Burrian mà tuyên bố, cho đến khi cuộc đi săn bắt đầu, Burrian đừng hòng chạm vào cây nỏ này.
Lúc này Tần Phóng mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cất bước đi về phía xe ngựa. Bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi, trên mặt cậu không khỏi mang theo một chút cảm xúc nghiêm túc và không vui, chiếc áo lông cừu màu đen làm nổi bật ngũ quan trắng nõn của cậu càng thêm cao quý lạnh nhạt. Đôi mắt cậu trầm tĩnh mà nhìn qua, dường như từng mảnh tuyết mịn bay lơ lửng trên không cũng không thể che lấp phong thái nào của đôi mắt ấy.
Burrian: “……”
Bỗng nhiên cảm giác sống lưng có chút lạnh là chuyện gì thế này?
Tần Phóng dạo bước đi đến bên cạnh hai người họ, hành lễ với lãnh chúa, sau đó dùng ánh mắt trắng mà đối thoại với Burrian: “Lần sau ngươi lại làm loại chuyện ngu xuẩn này, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa. Ngươi ăn giáo huấn còn chưa đủ nhiều sao?”
Burrian nhớ lại sự kiện kinh mã trước đó, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lãnh chúa nhìn hai huynh đệ liếc mắt một cái, không tiếng động mà cười cười, đôi mắt màu xanh băng chuyển hướng về phía Tần Phóng: “Goldo, trên đường đi săn nếu mệt mỏi, không cần phải gắng gượng đâu.”
Tần Phóng gật gật đầu.
Chờ tất cả mọi người chuẩn bị xong, lãnh chúa cưỡi ngựa chạy tới phía trước đội ngũ, mà Burrian vốn dĩ cũng muốn hưng phấn mà cưỡi con ngựa non chết sống cũng muốn mang ra tới đi theo tả hữu (đúng vậy, vẫn là con ngựa suýt chút nữa khiến hắn ta ngã chết kia), nhưng vẫn bị lãnh chúa không chút lưu tình nào cự tuyệt, đành phải chạy về trong xe ngựa ấm áp.
Bốn vách tường của xe ngựa đều được bọc kín bằng lông động vật. Lúc Burrian bò lên xe ngựa, mẫu thân hắn là phu nhân Doria và Tần Phóng đều đã an an tĩnh tĩnh mà ngồi trong xe ngựa, mỗi người trong tay cầm một cái lò sưởi tay ấm, đối diện nhau không nói gì.
Burrian: “……”
Hắn ta theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt.
Trong xe ngựa, Tần Phóng và phu nhân lãnh chúa đều được xem là ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Nhưng mà quần áo của Tần Phóng tuy rằng thoạt nhìn đã giá trị xa xỉ, nhưng ít ra vẫn là tương đối dễ dàng hành động. Thế nhưng phu nhân lãnh chúa thì lại trang điểm như thể muốn đi dự một buổi yến hội cung đình. Váy dài và mũ của nàng màu sắc tươi đẹp, gấu váy và thắt lưng đều được đính đầy đá quý và hoàng kim. Điều khiến Tần Phóng vô cùng bội phục chính là, vào ngày tuyết rơi này, nàng vậy mà vẫn duy trì truyền thống chiếc váy dài tất nhiên phải lộ ra bộ ngực, hơn nữa lớp viền nhung màu trắng khiến bộ ngực của nàng thoạt nhìn càng thêm mềm mại đầy đặn ——
“Mẫu thân.” Burrian nhìn hai người dáng vẻ ranh giới rõ ràng, nhất thời còn không biết nên ngồi chỗ nào thì tốt, nhưng vừa mới thấy rõ cách ăn mặc của phu nhân Doria, hắn ta liền nhịn không được mở miệng hỏi, “Ngài ăn mặc như vậy… Lát nữa thật sự sẽ không lạnh sao?”
Tần Phóng: “…… Phốc.”
Cùng tiếng cười của Tần Phóng bùng nổ còn có tiếng gào rống của phu nhân Doria.
“Ngươi biết cái gì! Đây là kiểu dáng mới nhất được lưu truyền từ đế đô! Dù sao thì ta lại không cần xuống xe đi săn, mặc thế nào là do chính ta định đoạt!”
Burrian bị mắng cho đầu óc rối loạn, nhỏ giọng đáp lại một tiếng “Nga”, sau đó cũng lười phải đưa ra lựa chọn gì nữa, trầm mặc mà ngồi xuống bên cạnh Tần Phóng.
Phu nhân lãnh chúa: “……”
Nàng ta thoạt nhìn giận đến muốn gi·ết người.
Cố tình Burrian lại không hề hay biết gì về ánh mắt chết người của phu nhân lãnh choria, hoặc là nói là không muốn để ý, hắn ta tự mình tiến đến bên cạnh Tần Phóng, dùng khuỷu tay chọc chọc eo cậu, sau đó nháy đôi mắt màu xanh lục nói: “Lát nữa ta nhất định phải đánh thật nhiều con mồi! Ngươi nói xem, ta nên đi săn một con lợn rừng hay là săn một con hươu đây?… Ai, ngươi nói chúng ta có thể hay không gặp gấu không? Ta nghe phụ thân nói ông nội đã từng săn được một con gấu, còn từng tay không vật lộn với con gấu kia nữa kia —— ngươi muốn săn cái gì?”
“Những cái khác ta không rõ.” Tần Phóng thấp giọng nói, “Lát nữa ta tuyệt đối muốn đi bắt một con chim sơn ca về.”
“Chim sơn ca? Thứ đó lại chẳng phải món đồ quý hiếm gì, hơn nữa cũng không ngon lắm.” Burrian nghi hoặc hỏi, “Ngươi bắt nó làm gì?”
Tần Phóng: “Ta rất muốn lấy nó ra so xem, rốt cuộc là nó ồn ào hay là ngươi ồn ào hơn.”
Burrian: “……”
Burrian tự bế.
Sớm biết vậy hắn đã mặt dày mày dạn đi theo phụ thân cưỡi ngựa lên phía trước rồi!
Ở thời đại này, một vài quý tộc có thế lực phần lớn đều sẽ có một khu rừng rậm thuộc về gia tộc của chính mình. Những khu rừng rậm này vừa là khu vực săn bắn, cũng là nơi sản sinh ra rất nhiều tài nguyên có thể dùng để ăn như hạt, nấm, quả mọng, vân vân.
Sau khi đến khu vực săn bắn, các kỵ sĩ đầu tiên cắm trại, những người hầu dựng lên đống lửa, chất chồng lên bếp lò đơn giản, chuẩn bị lát nữa nướng con mồi.
Những người thợ săn đã mang theo chó săn của họ và phân tán khắp nơi trong rừng rậm. Bọn họ cần phải báo cáo những tung tích của động vật trong rừng, cũng lợi dụng chó săn để lùa chúng đến những nơi được chỉ định.
Trong lúc này, các kỵ sĩ vây quanh ở bên nhau, vây quanh đống lửa mà uống rượu, hoặc là giơ kiếm lên để tỷ thí —— phu nhân Doria đã hứa hẹn, người thắng hôm nay có thể nhận được thắt lưng của nàng làm phần thưởng, mà trên chiếc thắt lưng của nàng được đính đầy hoàng kim, đá quý và trân châu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bọn họ kết thành từng nhóm nhỏ, thường xuyên bộc phát ra tiếng reo hò và tiếng cười.
Tần Phóng thì lại mang theo thị vệ Masha tránh đám đông ồn ào, trốn ở nơi xe ngựa đỗ, bắt đầu nghiên cứu cây nỏ cầm tay nhỏ kia. Cây nỏ của Burrian lãnh chúa đã trả lại cho hắn ta, cây nỏ này là được chuẩn bị cho Tần Phóng.
“Ngài trốn ở chỗ này một mình, thật sự ổn không?” Masha hỏi, “Thật ra lãnh chúa vẫn mong rằng ngài có thể đến bên cạnh hắn ta.”
“Bên cạnh phụ thân không thiếu ta một người.” Tần Phóng nghịch nỏ cầm tay, lòng còn sợ hãi mà nói, “Bọn họ thật sự quá nhiệt tình, ta không chịu nổi.”
Trong thẩm mỹ của đế quốc Sailanka, bề ngoài như của Goldo · Moran đặc biệt được mọi người yêu thích. Hơn nữa việc lãnh chúa Casal · Moran sủng ái đứa con tư sinh này, cũng không phải là bí mật gì, bởi vậy trên đường cậu gặp được mỗi người —— vô luận là kỵ sĩ hay là các phu nhân quý tộc —— đều đối với cậu nhiệt tình một cách thái quá, hận không thể sau khi chào hỏi xong liền ôm cậu một cái thật lớn.
Casal · Moran trị hạ rất nghiêm, nhưng đối nhân xử thế lại rất hòa đồng. Cho dù là phu nhân Doria trước nay chưa từng có sắc mặt tốt gì với Tần Phóng, nhưng khi đối mặt với những người thần dân này cũng là hiền lành, dễ gần hiếm thấy trong giới quý tộc, vô luận người nói chuyện với nàng có địa vị cao thấp như thế nào, nàng đều trưng ra sự giáo dưỡng đầy đủ của chính mình. Hơn nữa hôm nay là ngày đi săn —— nhiệt tình hiền hòa một chút lại có gì không đúng đâu?
Đáng tiếc đối với Tần Phóng mà nói, sự nhiệt tình này vẫn là quá sức chịu đựng.
Cậu cứ ngồi như vậy, nhìn đống lửa trại đang cháy, nâng nỏ cầm tay lên, nhìn thẳng vào mục tiêu của nó —— cậu vẫn đang nghiên cứu xem món đồ chơi này làm thế nào mới có thể bắn được chính xác hơn một chút.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt cậu xuất hiện một mảnh màu vàng rạng rỡ.
Đó là mái tóc dài màu vàng kim của một người nào đó. Dưới ánh mặt trời lấp lánh hơn cả hoàng kim. Tần Phóng ngẩn người, người kia lại vừa lúc xoay người lại, để lộ ra sườn mặt tinh xảo, cùng với đôi mắt màu xanh lục phỉ thúy.
… Là Atrichia.
Hắn ta thế nào cũng ở đây?